Không có người ngoài, Viên Mộc mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi nếu anh đến chậm một chút, có lẽ tính mạng của chú sẽ không còn!”
“Ý anh là gì?”
Viên Thiệu lộ vẻ kinh ngạc.
Viên Mộc đột nhiên hỏi: “Chú nghĩ xem, nếu nhà họ Mục ở tỉnh lỵ nằm ở Châu Thành, sẽ là một gia tộc như thế nào?”
Viên Thiệu trả lời không chút do dự: “Nhà họ Mục được nhà họ Hàn hậu thuẫn, được xem là gia tộc đứng đầu sau gia tộc quyền quý nhất ở tỉnh lỵ. Nếu nằm ở Châu Thành, thì cho dù nhà họ Viên và nhà họ Trần hợp tác lại cũng chưa hẳn đã là đối thủ của nhà họ Mục“.
“Chính xác hơn là cho dù toàn bộ các gia tộc lớn ở Châu Thành hợp lại, cũng chưa hẳn là đối thủ của nhà họ Mục“.
Viên Mộc nói thêm, rồi tiếp tục nói: “Khoảng một tiếng rưỡi trước, tại nhà hàng Bắc Viên Xuân, người mà chú nói là thằng vô dụng ấy đã giẫm gãy một cánh tay của Mục Chấn ngay trước mặt Mục Đông Phong. Còn Trần Anh Hào cũng phải quỳ dưới chân anh ta để cầu xin tha thứ“.
“Gì chứ?”
Viên Thiệu sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh, anh không đùa em chứ? Sao như thế được?”
Viên Mộc hừ lạnh: “Đó chính là sự thật, trong phòng riêng lúc đó, ngoài Mục Đông Phong, còn có rất nhiều ông chủ các gia tộc lớn ở Châu Thành đã tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Mục Đông Phong gần bốn mươi tuổi, vợ ông ta mới sinh ra Mục Chấn, lớn tuổi rồi mới có con nên ông ta rất mực cưng chiều Mục Chấn. Thế nhưng Dương Thanh vẫn ngang nhiên giẫm gãy tay Mục Chấn ngay trước mặt tất cả mọi người, bây giờ chú còn nghĩ Dương Thanh chỉ đơn giản là một thằng ở rể thôi không? “
Viên Thiệu thẫn thờ, hắn ta biết Viên Mộc sẽ không nói dối mình.
Nghĩ đến những ân oán với Dương Thanh trước đây, rồi nghĩ lại việc Mục Chấn bị giẫm nát cánh tay ở chốn đông người, hắn ta bỗng thấy vô cùng may mắn, ít ra Dương Thanh vẫn chưa động chạm gì đến hắn.
“Đúng rồi, vừa rồi mấy chú không làm gì anh ta đấy chứ?”
Viên Mộc bỗng lo lắng hỏi.
Viên Thiệu vội lắc đầu: “Anh à, mọi chuyện tối nay đều do Trần Anh Tuấn sắp đặt cả, kể cả việc tìm sát thủ cũng không liên quan gì đến em“.
“Sao cơ? Mấy chú tìm cả sát thủ tới à?”
Viên Mộc vô cùng ngạc nhiên, quát lên.
Viên Thiệu sợ suýt khóc, vội nói: “Trần Anh Tuấn gọi sát thủ tới, em thực sự không nhúng tay vào chuyện này“.
“Khốn kiếp!”
Viên Mộc tức giận nói: “Anh đã cảnh báo chú từ lâu, anh ta có thẻ đen của ngân hàng Thế Giới, đủ để chứng minh anh ta không đơn giản. Anh cũng đã từng nói rằng ân oán giữa chúng ta với anh ta đều do Trần Anh Tuấn gây ra, việc đối phó với anh ta là việc của Trần Anh Tuấn, vậy mà chú vẫn còn làm bừa với thằng Tuấn! “
“Anh, em thực sự biết sai rồi. Anh chỉ cho em đi, nếu anh ta thật sự muốn giết em, thì em phải làm sao?”
Viên Thiệu bỗng lo sợ, ngay cả Mục Chấn mà Dương Thanh còn dám đánh, huống chi là hắn.
“Anh ta sẽ không ra tay với chú đâu, nếu không lúc nãy sẽ không tha cho chú rồi“.
Sau một hồi suy nghĩ, Viên Mộc hạ giọng nói, sau đó hỏi: “Chú có chắc là sát thủ kia không liên quan gì đến chú không?”
“Em, em chỉ đưa một triệu!”
Viên Thiệu đã nói sự thật.
“Bốp!”
Viên Mộc trở tay tát một cái, tức giận nói: “Đồ khốn kiếp, lúc nãy sao không nói với anh?”
“Anh, cho dù bây giờ anh có đánh chết em thì chuyện cũng đã rồi, anh thử nghĩ cách xem giờ em phải làm sao!”
Viên Thiệu khóc thật rồi, nhưng không phải vì bị đánh, mà vì sợ Dương Thanh.
Trong ấn tượng của hắn ta, Mục Chấn là kẻ cực kỳ ngang ngược bá đạo.
Hắn đã sợ thằng con giời đó đến tận xương tủy từ lâu rồi.
Nhưng giờ đột nhiên biết được, Mục Chấn khiến mình sợ chết khiếp lại bị Dương Thanh giẫm nát cánh tay ngay trước mặt Mục Đông Phong, nỗi sợ của Viên Thiệu đối với Dương Thanh đã lên đến cực điểm.
“Chuyện này anh không thể quyết được, đợi về nhà xem bố nói thế nào”, Viên Mộc tức giận nói.
Một bên khác, tại Ngũ Hành Sơn.
Ngay khi Viên Mộc và Viên Thiệu rời đi, Trần Anh Tuấn cũng đi luôn.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết chắc chắn đã có chuyện lớn, nếu không Viên Mộc không thể phủi sạch quan hệ với anh ta ở chốn đông người thế được.
Sau khi rời khỏi Ngũ Hành Sơn, trên đường đi, anh ta đã lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Không hiểu sao, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác như sắp gặp phải nguy hiểm.
Và cảm giác này mạnh đến mức khiến anh ta sợ hãi.
“Vèo...”
Đúng lúc này, trước đầu xe đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đen.
Trần Anh Tuấn vô thức phanh gấp, khi xe dừng lại, anh ta phát hiện cái bóng đen vừa ở trước đầu xe đã biến mất.
“Vãi! Không phải là ma chứ?”
Khuôn mặt của Trần Anh Tuấn đầy sợ hãi.
Anh ta bất giác liếc nhìn thời gian, tình cờ vừa đúng nửa đêm.
Lúc này, xung quanh một màu tối om, thậm chí còn không có ánh trăng, chỉ có đèn xe.
Từng thớ thịt trên người Trần Anh Tuấn đều đang run rẩy, vừa rồi chiếc xe đã bị chết máy vì cú phanh gấp.
Lúc anh ta tìm cách khởi động lại chiếc xe, lại chợt phát hiện mình có làm thế nào xe cũng không thể nổ máy.
“Mẹ nó!”
Trần Anh Tuấn đập tay vào vô lăng, vẻ mặt đầy tức giận.
Bây giờ, anh ta phải ra khỏi xe để xem chuyện gì đang xảy ra.
Vừa xuống xe, sau lưng đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi đến, khiến anh ta sởn hết gai ốc.
“Ai đấy?”
Anh ta quay phắt người lại, nhưng không có gì cả.
Nỗi sợ hãi trong lòng mang đến cho anh ta một linh cảm rất xấu.
Rõ ràng vừa rồi anh ta thấy phía trước xe có người nên phanh gấp, nhưng giờ thì một bóng người cũng không có, xe thì đã bị hỏng.
Đối với Trần Anh Tuấn, quả thật là họa vô đơn chí.
“Bụp!”
Anh ta vừa mở mui xe để chuẩn bị kiểm tra thì một bóng đen bất ngờ xuất hiện, đá bay anh ta.
“A…”
Trần Anh Tuấn hét lên một cách điên cuồng, không phải vì đau, mà là nỗi sợ hãi trong lòng.
“Tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa, xin đừng giết tôi...”
Ngay sau khi Trần Anh Tuấn ngã xuống đất, anh ta đã vội quay người, dập đầu xuống đất rất mạnh.
“Mày đã làm gì sai?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Tôi, tôi…”
Trần Anh Tuấn nói liên tiếp hai từ “tôi”, thì không biết phải nói gì.
“Xem ra mày đã làm quá nhiều điều tồi tệ đến nỗi chính mày cũng không biết phải nói cái nào trước“.
Giọng nói đó đầy sát khí.
Trần Anh Tuấn đột nhiên hoàn hồn, sau đó mới nhận ra, đó không phải ma, mà là người.
Dưới sự ánh đèn xe lờ mờ, anh ta nhìn thấy một bóng người màu đen, trên tay xách theo một con dao găm màu bạc, từng bước đến gần anh ta.
“Mày, mày là ai?”
Trần Anh Tuấn run lên bần bật.
Dù không phải là gặp ma nhưng những gì sắp xảy ra còn khiến anh ta sợ hơn.
Đối phương đá văng anh ta, sau đó tiếp cận anh ta với một con dao găm, rõ ràng là muốn giết chết anh ta.
Thấy người kia ngày càng đến gần mình, Trần Anh Tuấn sợ đến nỗi sắp khóc. Anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy rồi xoay người bỏ chạy.
“Vù!”
Anh ta vừa mới chạy được ba bốn mét, một tia sáng lạnh lẽo vụt tới, trong nháy mắt mũi dao găm ngay cổ họng của anh ta.
Trần Anh Tuấn hai tay ôm lấy cổ, từ từ ngã nhào xuống đất, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Người mặc đồ đen quay lưng, chìm trong bóng tối, hệt như một vị thần trong đêm.
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tô San vừa trở về khách sạn.
Điện thoại của Dương Thanh bỗng có tin nhắn đến: “Trần Anh Tuấn đã chết!”
- ---------------------------