Sau khi biết được sự thật, hai mắt Hạ Hà đỏ bừng.
Cô ta nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, cảm thấy vô cùng áy náy. Dương Thanh âm thầm giúp đỡ cô ta, vậy mà cô ta lại lợi dụng anh để thoát khỏi Trang Tất Phàm.
“Tôi đã sống gần sáu mươi năm trên đời, ít nhất vẫn có mắt nhìn người. Mặc dù tôi mới gặp Dương Thanh lần đầu nhưng tôi thấy được sự tốt bụng toát ra từ người cậu ấy. Nếu cô ở bên cậu ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc!”, bác sĩ Hàn lại nói.
Hạ Hà lắc đầu cười chua xót: “Chúng tôi không bao giờ có khả năng!”
“Sao lại như vậy? Cô vừa xinh đẹp vừa tốt bụng. Nếu cô chủ động một chút, không một người đàn ông nào có thể cự tuyệt nổi”, bác sĩ Hàn vội nói.
Sắc mặt Hạ Hà trở nên ảm đạm: “Vợ của anh ấy rất xinh đẹp. Anh ấy còn có một đứa con gái bốn tuổi”.
“Hả?”
Bác sĩ Hàn giật mình hỏi: “Dương Thanh kết hôn rồi sao?”
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã tới phòng bệnh của Tần Đại Dũng.
Tần Thanh Tâm trông thấy anh liền hừ lạnh, quay ngoắt sang một bên nói với Tần Đại Dũng: “Con đi đón Tiêu Tiêu rồi đưa con bé tới thăm bố sau”.
“Bố không sao nữa rồi, con đừng đưa con bé tới bệnh viện nữa, mau về nhà với con bé đi!”
Tần Đại Dũng lập tức ngăn cản.
“Tâm, anh…”
Dương Thanh chưa kịp nói ra lời, Tần Thanh Tâm đã quay người rời đi. Anh định đuổi theo lại bị cô lớn tiếng quát: “Đừng đi theo em!”
Thấy Tần Thanh Tâm đi khỏi, Dương Thanh rất buồn bực.
“Con với con bé Tâm làm sao vậy?”
Tần Đại Dũng nghi hoặc nhìn Dương Thanh: “Lúc con bé mới tới, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc”.
“Chỉ là một chút hiểu lầm thôi ạ. Đợi cô ấy hết giận con sẽ giải thích với cô ấy”, Dương Thanh đáp.
Tần Đại Dũng rất yên tâm về anh.
“Bố chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì to tát cả. Con đừng lãng phí thời gian ở đây với bố nữa, mau về nhà đi!”, Tần Đại Dũng khuyên nhủ.
Lần này phải nhập viện, ông ta đã thấy rất có lỗi. Nếu còn khiến con gái và con rể lo lắng, ông ta sẽ càng áy náy.
Vết thương của ông ta thực sự không hề nghiêm trọng. Thế nhưng nếu không có ai trông coi, Tần Thanh Tâm và Tần Y chắc chắn sẽ không yên lòng.
“Đợi lát nữa con sẽ về sau!”, Dương Thanh cười nói.
Tần Thanh Tâm vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã nghe thấy có người gọi mình: “Chị Tâm chờ đã!”
Tần Thanh Tâm quay người lại, trông thấy một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết.
Cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc, người phụ nữ này cùng tầm tuổi với cô.
Cô ta mặc trên người một bộ quần áo hơi cũ, quần jean đã sờn, hoa văn trên chiếc áo sơ mi màu trắng cũng trở nên nhạt màu.
Nhưng gương mặt tuyệt sắc không chút son phấn kia lại cuốn hút hơn những sao nữ nổi tiếng trang điểm tỉ mỉ rất nhiều.
Hiện giờ, ánh mắt của cô ta hơi căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt góc áo sơ mi theo bản năng.
Tần Thanh Tâm lập tức cảm thấy rất chán ghét, lạnh lùng nói: “Quan hệ của cô với Dương Thanh đúng là rất thân thiết, nói cho cô biết cả tên của tôi cơ đấy”.
Hạ Hà vội vàng nói: “Chị Tâm, chị đừng hiểu lầm. Thực ra hôm nay mới là lần thứ hai em gặp Dương Thanh”.
“Mới gặp lần thứ hai đã lôi lôi kéo kéo. Nếu gặp thêm vài lần có phải hai người sẽ càng thân mật hơn hay không?”, Tần Thanh Tâm châm chọc nói.
Hạ Hà không hề khó chịu với thái độ thù địch của Tần Thanh Tâm, trên gương mặt tinh xảo chỉ tràn ngập lo lắng.
“Chị Tâm, chị thực sự hiểu lầm rồi. Em biết cả tên họ chị là Tần Thanh Tâm. Nhưng tất cả những chuyện này đều do Tiêu Tiêu nói cho em biết”, trong lúc nước sôi lửa bỏng, Hạ Hà buột miệng nhắc tới Tiêu Tiêu.
“Cô biết con gái tôi?”
Tần Thanh Tâm âm thầm cảnh giác, đồng thời còn cảm thấy tức giận.
Hạ Hà vội giải thích: “Khoảng hơn một tháng trước, Tiêu Tiêu bị bắt tới một ngôi biệt thự, khi ấy em cũng bị giam lỏng ở đó. Em nói chuyện với con bé suốt một buổi chiều, con bé đã kể cho em rất nhiều thứ”.
Sau khi nghe Hạ Hà nói vậy, sự cảnh giác và tức giận trong lòng Tần Thanh Tâm lập tức biến mất. Cô kinh ngạc nhìn đối phương, ánh mắt lộ ra sự áy náy và cảm kích.
Dương Thanh sợ Tần Thanh Tâm lo lắng nên vẫn luôn giấu diếm chuyện Hạ Hà vừa kể. Kết quả khiến cô hiểu lầm anh. Mãi đến khi Tần Y lỡ miệng để lộ ra, Dương Thanh mới buộc phải nói ra sự thật cho cô biết.
Vậy nên Tần Thanh Tâm biết đến Hạ Hà, hơn nữa vẫn luôn biết ơn người con gái chưa từng gặp mặt này, còn muốn hẹn gặp cô ta để cảm ơn.
Tiêu Tiêu cũng thường xuyên nhắc tới “cô Hà” với Tần Thanh Tâm. Vậy mà khi Hạ Hà đứng trước mặt cô, cô lại hiểu lầm đối phương.
“Em là Hạ Hà sao?”, Tần Thanh Tâm hỏi.
Hạ Hà cũng ngạc nhiên, lập tức gật đầu đáp: “Em chính là Hạ Hà!”
“Tốt quá, cuối cùng chị cũng được gặp em”.
Vừa rồi Tần Thanh Tâm còn ghét bỏ Hạ Hà, hiện giờ lại như biến thành người khác, kích động đi tới nắm chặt tay cô ta: “Em dám hi sinh sự trong sạch của mình để bảo vệ con gái chị”.
“Chị vẫn luôn muốn gặp em để trực tiếp nói lời cảm ơn, không ngờ lại có thể gặp được em ở đây”.
“Hạ Hà, cảm ơn em, thực sự rất cảm ơn em!”
Tần Thanh Tâm kích động tới mức nói năng lộn xộn. Hạ Hà vốn đang lo lắng sốt ruột cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chị Tâm không giận em nữa sao?”, Hạ Hà dè dặt hỏi.
Tần Thanh Tâm mỉm cười lắc đầu, lúng túng nói: “Kỳ thật chị biết mọi chuyện là hiểu lầm từ trước rồi. Chỉ là không ngờ tên đáng ghét kia không chịu chủ động xin lỗi chị”.
Hạ Hà sững sờ, không ngờ ngay từ đầu cô đã biết đây chỉ là hiểu lầm.
“Nếu chị biết là em từ trước, chắc chắn chị sẽ không nhỏ nhen như vậy đâu!”
Tâm trạng của Tần Thanh Tâm nhanh chóng trở nên vui vẻ hơn. Khúc mắc trong lòng đã được cởi bỏ, lại còn gặp được Hạ Hà.
“Thực ra không phải anh ấy không muốn giải thích với chị mà là muốn đợi chị hết giận mới xin lỗi”, Hạ Hà cười nói.
“Hừ! Dù sao vẫn là không chịu chủ động giải thích với chị. Đã vậy chị không thèm tha thứ cho anh ấy nữa!”, Tần Thanh Tâm kiêu ngạo nói.
Hạ Hà nhìn cô cười khổ, trong lòng lại cảm thấy ghen tỵ, thầm nghĩ chắc là tình cảm giữa hai người họ rất tốt đẹp.
“Phải rồi, sao em lại ở đây?”, Tần Thanh Tâm chợt hỏi.
“Mẹ em bị bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, đang điều trị ở đây. Vừa nãy em vô tình gặp được Dương Thanh, vốn định vay anh ấy chút tiền, anh ấy cũng đồng ý nên em mới bị kích động. Nào ngờ lại bị chị bắt gặp”.
Hạ Hà không chỉ tốt bụng mà còn rất thành thật. Mặc dù Tần Thanh Tâm đã biết chỉ là hiểu lầm nhưng cô ta vẫn muốn giải thích rõ ràng với cô.
“Thì ra là vậy! Liệu anh ấy có vì chuyện này mà không chịu cho em vay tiền nữa không?”, Tần Thanh Tâm lo âu hỏi.
Hạ Hà lập tức tươi cười nói: “Bây giờ không cần nữa rồi. Lúc nãy bệnh viện nói cho em biết có một mạnh thường quân giấu mặt đã quyên góp lập một quỹ chữa trị nhiễm trùng đường tiết niệu. Toàn bộ tiền chữa bệnh của mẹ em đều sẽ do quỹ này chi trả”.
Tần Thanh Tâm nhìn nụ cười tươi tắn trên mặt Hạ Hà, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng thay cho người con gái cùng lứa tuổi với mình.
Bộ quần áo cô ta đang mặc cũ như vậy, có lẽ ít nhất cũng phải hai ba năm nay không được mua quần áo mới rồi.
“Chị phải đi đón Tiêu Tiêu đã. Hôm khác chị sẽ đưa Tiêu Tiêu tới gặp em, con bé cứ nhắc em suốt đấy”.
Tần Thanh Tâm liếc mắt nhìn đồng hồ, mỉm cười lên tiếng.
Hai người họ trao đổi số điện thoại. Đúng lúc Hạ Hà cũng định đi ra ngoài mua cơm cho mẹ, thế là hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Một chiếc xe Prado màu trắng đỗ trước cổng bệnh viện. Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái phụ cầm bức ảnh chụp Hạ Hà lên xem.
Hạ Hà vừa ra khỏi bệnh viện, hắn lập tức ra lệnh: “Mau lái xe đi, chính là đứa con gái mặc áo sơ mi màu trắng kia kìa. Chúng mày nhanh tay lên một chút, đừng để cậu chủ Trang chờ lâu!”
“Vâng!”
Mấy người trong xe nhao nhao đáp.
“Hạ Hà, chúng ta tạm biệt ở đây nhé. Hôm nào hẹn gặp sau!”, Tần Thanh Tâm vẫy tay chào cô ta.
Hạ Hà cũng vui vì được kết bạn với Tần Thanh Tâm, vội vàng đồng ý.
“Kít!”
Tiếng phanh xe chói tai bỗng nhiên vang lên. Chiếc xe Prado dừng ngay bên cạnh Hạ Hà, cửa xe mở tung ra, hai người đàn ông cao to bước xuống.
Hạ Hà chưa kịp phản ứng lại đã bị một người bịt miệng, người còn lại hợp sức lôi cô ta lên xe.
“Hạ Hà!”
Tần Thanh Tâm đang định rời đi thì trông thấy cảnh tượng này, sợ hãi hét lên.
- ---------------------------