Tống Văn Đức lắc đầu: "Không được, cậu Tuấn Bình và vị thần y kia sắp đến rồi, bây giờ con mau đi pha trà đi."
"Lần này phải tiếp đón người ta cho thật chu đáo, lỡ chẳng may có chỗ nào khiến vị thần y kia không hài lòng thì chân của Phương Như đừng có mong mà chưa khỏi."
Nghe vậy, Tống Thanh Nhàn không nói gì, chỉ gật đầu.
Tống Văn Đức và Lý Mỹ Quyên đi ra xe.
Ông ta mở cốp xe ra, nói: "Mấy cái hộp trong cốp xe đều là quà cho vị thần y kia, chị giúp em lấy ra đi."
"Được."
Lý Mỹ Quyên nhoài người vào trong xe, bà ta cố gắng đem mấy chiếc hộp ra.
Lúc này, Tống Văn Đức thò tay vào trong túi áo, ông ta từ từ lấy ra một chiếc cờ lê, sau đó đánh mạnh vào gáy của Lý Mỹ Quyên.
Lý Mỹ Quyên kêu lên một tiếng, sau đó liền ngất đi.
Tống Văn Đức lập tức đưa Lý Mỹ Quyên vào cốp xe, sau đó đóng lại.
Những chuyện này vô tình bị Phương Tuấn Bình vừa mới đến trông thấy.
Phương Tuấn Bình cười lạnh.
Tống Văn Đức đúng là một lão già lòng dạ độc ác, không những bản cháu gái mình mà còn dám ra tay tàn độc như vậy với chị dâu.
Loại người như thế này tốt nhất là không nên qua lại nhiều.
Phương Tuấn Bình không nói câu nào với Tống Văn Đức, sau khi dừng xe anh ta đi thẳng vào phòng khách.
Nhìn thấy Phương Tuấn Bình bước vào, Tống Thanh Nhàn trở nên căng thẳng.
Giọng cô ta cũng trở nên run rẩy: "Cậu Tuấn Bình, cậu về rồi."
"Ừm."
Phương Tuấn Bình nhìn Tổng Thanh Nhàn, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt, eo, rồi đùi của cô ta, ánh mắt chứa đầy dục vọng. Anh ta không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Tống Thanh Nhàn nói: "Cậu Tuấn Bình, không phải cậu sẽ về cùng một vị thần y sao? Sao bây giờ chỉ có mình cậu vậy?"
Phương Tuấn Bình nói: "À, vị thần y kia đột nhiên có việc bận nên đến trễ một chút, khoảng nửa tiếng nữa ông ta sẽ đến."
"Chúng ta đợi thêm một lát nữa." Tống Thanh Nhàn có chút nghi ngờ.
Vừa nói, Phương Tuấn Bình vừa khóa trái cửa lại.
Tiếng "cách" của ổ khóa vang lên khiến Tổng Thanh Nhàn trở nên bất an.
Cô ta cảm thấy tình hình bây giờ có gì đó không được đúng lắm.
Cô ta lo lắng đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm gì. Lúc này, Phương Tuấn Bình đi đến nói: "Đây là trà Ô Long, tôi quý lắm đấy. Thanh Nhàn, trà này là cô pha sao?"
Tống Thanh Nhàn gật đầu: "Vâng." Phương Tuấn Bình nói: "Đúng lúc tôi đang khát khô cả cổ đây, cô rót cho tôi một ly đi."
"Được."
Tống Thanh Nhàn cũng không nghĩ gì nhiều, cô ta tiến lên phía trước rót cho Phương Tuấn Bình một ly trà.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường, lúc này chỉ còn nghe tiếng uống trà của Phương Tuấn Bình, không khí vô cùng gượng gạo.
Ánh mắt của Phương Tuấn Bình cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn và đôi chân thon dài của Tống Thanh Nhàn. Tống Thanh Nhàn ngày càng trở nên lo lắng.
Cô ta liếc nhìn về phía cửa sổ, rõ ràng là trông thấy xe của Tống Văn Đức nhưng không hề thấy bóng dáng của mẹ và Tống Văn Đức.
Cô ta không thể ngồi chờ được nữa, quyết định sẽ đi ra ngoài xem như thế nào.
Nhưng Phương Tuấn Bình sao có thể để cô ta đi dễ dàng như vậy.
Anh ta đột nhiên lên tiếng: "Tổng Thanh Nhàn, rót cho tôi thêm một ly trà"
Được thôi.
Tống Thanh Nhàn cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô ta rót một ly trà đưa đến cho Phương Tuấn Bình.
Nhưng không ngờ, lúc cô ta đưa ly trà đến cho anh ta, Phương Tuấn Bình bất ngờ nắm chặt lấy tay cô.
Cậu.
Qua thực có âm mưu.
Tống Thanh Nhàn ra sức giãy giụa: "Cậu Tuấn Bình, xin cậu chú ý hành động của mình."
Phương Tuấn Bình cười lạnh nói: "Trà Ô Long này là trà quý mà tôi cất giữ mấy năm nay, mấy chục triệu đấy."
"Bình thường tôi tiếc không dám đem ra pha trà, vậy mà hôm nay cô lại tự ý dùng đến nó. Bây giờ cô phải đền cho tôi."
"Có điều, tôi biết cô không có tiền, nhưng không sao dùng thân thể cô đền cho tôi cũng được."
Nghe mấy lời đê tiện của Phương Tuấn Bình, Tống Thanh Nhàn càng thêm hoảng, cô ta dùng sức đẩy anh ta ra: "Cậu Tuấn Bình, tôi nhất định sẽ đền đủ số tiền mà cậu cần."