**********
Lộ Tây trầm mặc nói: “Anh Jack, anh nghĩ sao về đề xuất này?”
Tuy nhiên, câu hỏi của Lộ Tây lại không nhận được câu trả lời.
Lộ Tây nhìn về phía Jack, mới phát hiện ra rằng Jack đang nhìn Diệp Huyền Tần một cách sững sờ.
Người trước mặt quá đỗi quen thuộc, nhưng ông ta lại không dám chắc chắn.
Bởi vì người đó ở trong lòng ông ta, là một người chỉ tay năm ngón, trăm công nghìn việc, sao lại có thể xuất hiện ở một nơi như vậy mà còn xung đột với một kẻ nhỏ nhen như vậy chứ.
Người trong suy nghĩ của Jack chính là Thần Soái.
Ông ta chỉ có duyên gặp Thần Soái vài lần, thật sự là ông ta không có nhiều cơ hội để có thể gặp Thần Soái.
Mỗi lần gặp được Thần Soái, Thần Soái đều mặc quân phục, dáng vẻ chỉ tay năm ngón, vô cùng dũng mãnh.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt, đang mặc thường phục, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa...
Anh và Thần Soái là cùng một người sao?
Nếu không phải thì tại sao họ giống nhau đến như vậy chứ?
Jack mang theo sự hoài nghi của mình, cuối cùng quyết định đến hỏi một lượt.
Ông ta đi về phía Diệp Huyền Tần.
Chủ nhiệm Chung nhanh chóng ngăn Jack lại: “Ông Jack, xin ông hãy dừng bước. Bây giờ tên nhóc này rất nguy hiểm, tôi thực sự nghi ngờ rằng đối phương là phần tử khủng bố, vậy nên ông nên tránh xa cậu ta một chút thì tốt hơn.”
“Nếu ông có bất kỳ vấn đề nào cần hỏi, tốt hơn hết là ông nên đợi cảnh sát vũ trang nóng đến và hạ gục cậu ta trước rồi hãy thẩm vấn
Jack không nghe theo sự ngăn chặn của ông ta, đi thẳng đến chỗ Diệp Huyền Tần, cuối cùng dừng lại cách anh ba mét.
Trong vòng một mét không ai có thể tiếp cận Thần Soái cả.
Để thể hiện sự tôn trọng, Jack dừng lại cách đối phương ba mét.
Ông ta thận trọng hỏi: “Xin hỏi anh họ gì?”
“Diệp!”
Diệp Huyền Tần thản nhiên trả lời.
Tim Jack đập thình thịch, nóng lòng hỏi: “Xin hỏi tên đầy đủ của anh là gì?”
“Diệp Huyền Tần!”
Diệp Huyền Tần lại trả lời.
Ong!
Não của Jack ong ong, như thể muốn nổ tung.
Diệp Huyền Tần!
Anh thực sự là Thần Soái Diệp Huyền Tần!
Lộ Tây chết tiệt, bà ta hết người để chọc tức rồi hay sao mà lại chọc tức Thần Soái chứ!
Lần này rắc rối lớn rồi.
Nếu như thực sự chọc giận Thần Soái, anh có thể sẽ giết hết toàn bộ người nước Dương đấy.
Ông ta không hề nghi ngờ điều này chút nào, bởi vì trước đây anh cũng đã từng làm điều này.
Jack cuối cùng cũng bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của ông ta là quỳ xuống xin lỗi Diệp Huyền Tần.
Không phân biệt khác tộc hay cùng tộc, một khi nhìn thấy Thần Soái đều sẽ quỳ xuống.
Tuy nhiên, Diệp Huyền Tần lại ho một tiếng rồi nháy mắt với Jack.
Jack ngay lập tức đáp lại.
Thần Soái đang mặc quần áo bình thường, rõ ràng là đang cải trang để đi vi hành, không tiện để lộ thân phận của mình.
Jack không quỳ xuống mà thận trọng nói: “Anh Diệp, xin hỏi có phải anh đã đánh bà Lộ Tây thật không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy, chính là tôi đánh bà ta.”
Jack nói: “Vậy thì, tại sao anh lại muốn đánh bà ta vậy?”
Diệp Huyền Tần nói: “Bởi vì bà ta đã mắng chửi tôi, thậm chí là toàn bộ con cháu Viêm Hoàng nữa chứ!”
Mẹ nó!
Não ông Jack như muốn nổ tung một lần nữa.
Lộ Tây khốn khiếp, vậy mà bà ta lại dám xúc phạm Thần Soái!
Ông ta như sắp quỳ xuống khi gặp được Thần Soái, nhưng bà Lộ Tây lại dám xúc phạm Thần Soái!
Đây là tội của chín đời dòng họ nhà bà ta.
Nếu hôm nay không để Thần Soái giải tỏa sự tức giận này thì nước Dương sẽ gặp đại nạn rồi.
Ông ta hằn hộc nói: “Lộ Tây, bà mau mau lại đây!”
Lộ Tây vội vàng chạy từng bước nhỏ đến: “Ông Jack à, ông cũng nghe rồi đấy, cậu ta đã thừa nhận rằng cậu ta đã đánh tôi.”
“Tôi đề nghị giao cậu ta cho Tòa án Công lý Quốc tế để xử lý.”
Bốp!
Jack không nói gì mà tát vào mặt bà Lộ Tây một bạt tai.
Giao cho Tòa án Quốc tế sao? Con mẹ nó, tòa án quốc tế cũng không dám thẩm vấn Diệp Huyền Tần đấy có biết không hả!
Một âm thanh tát vang lên, lớn đến điếc tai, không chỉ tát Lộ Tây đến mức hồ đồ mà còn khiến mọi người có mặt tại đó cảm thấy choáng váng.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện này là như thế nào? Tại sao ông Jack lại tự đánh người của mình chứ?
Lộ Tây che mặt, nhìn Jack với ánh mắt không thể nào tin được. “Ông... ông làm gì vậy? Tại sao ông lại đánh tôi?” Jack: “Tôi hỏi bà, có phải bà đã mắng chửi anh Diệp không?”
Lộ Tây nói: “Tôi mắng cậu ta vì cậu ta nên bị mắng. Hơn nữa, dù tôi có mắng cậu ta thì cậu ta cũng không thể nào tát tôi được.”
Bốp!
Không nói một lời nào, Jack lại tát Lộ Tây thêm một cái nữa.
“Bà sỉ nhục anh ấy, đừng nói tát bà, cho dù tiêu diệt chín đời nhà bà thì cũng có sao chứ?”
“Còn không mau xin lỗi anh Diệp đi?