**********
Lão Lục mở cửa nhà giam, mời Diệp Hiến Tần và Thiên Ma Vương: “Mời hai vị vào.”
Nhìn thấy Diệp Hiến Tần, hai mắt Tống Thanh Nhàn đột nhiên nhìn chằm chằm vào ông chủ.
Diệp Huyền Trân
Vậy mà lại là Diệp Huyền Tần
Chết tiệt, Diệp Huyền Tần làm sao lại đến đây.
Nhất định là anh đã bị lão Lục bắt được.
Diệp Huyền Tần bị bắt rồi, vậy Phương Như con gái cô ta thì sao?
Phương Như có phải đã bị..
Lúc này, Tống Thanh Nhàn giống như gặp phải đả kích lớn.
Cô ta đấu tranh càng mạnh mẽ hơn.
Lão Lục lấy miếng giẻ trên miệng cô ta xuống, cười lạnh nói: “Tống Thanh Nhàn, cô tốt nhất là nên phối hợp với hai vị đây...
Tống Thanh Nhàn gào lên, chặn lời của lão Lục."Diệp Huyền Tần, anh... Anh làm sao lại ở đây? Có phải anh đã bị tóm rồi không?” “Con gái tôi, Phương Như con gái tôi thì sao? Con bé bây giờ ở đâu?” “Chạy mau, hai người mau chạy đi, đừng quan tâm đến tôi.”
Tổng Thanh Nhàn đã nhận nhầm Diệp Hiện Tân thành Diệp Huyền Tần.
Cái gì!
Lão Lục lại lần nữa bắt đầu run lên.
Diệp Huyền Tần thật sự là người đàn ông mà Tổng Thanh Nhàn đã mời đến giúp đỡ.
Trước đây ông ta vẫn luôn tự lừa dối chính bản thân mình. Tiêu rồi, từ giờ mình thật sự tiêu rồi. Thật không ngờ, “Diệp Huyền Tần” không nói lời nào liền tát cho Tổng Thanh Nhàn một cái. “Câm mồm, cái đồ ngu Diệp Huyền Tần đó, làm sao có thể so sánh với tôi.”
Há?
Tống Thanh Nhàn chết lặng.
Anh ta không phải là Diệp Huyền Tần? Hai người này sao lại giống nhau như vậy. Anh ta đến tìm mình rốt cuộc là có mục đích gì? Đồng thời, tảng đá lớn treo trong lòng cô ta lúc này cũng xem như là đã được bỏ xuống rồi.
Không phải Diệp Huyền Tần bị bắt là được, bây giờ bọn họ vẫn an toàn.Diệp Hiên Tần lạnh nhạt mở miệng nói: "Tôi hỏi cô, bố của cô đã từng đi lính ở quân khu Bắc Tân Cương đúng không?”
Tống Thanh Nhàn cảnh giác trong lòng, cô ta biết đối phương thăm dò những chuyện này chắc chắn không phải có ý tốt.
Cô ta lắc đầu phủ nhận: “Tôi không biết anh nói quân khu Bắc Tân Cương là cái gì
Chát
Diệp Hiến Tần lại tát cho Tổng Thanh Nhàn một cái, khóe miệng Tống Thanh Nhàn chảy máu, tầm mắt trở nên mơ hồ. "Mẹ nó, lại dám không phối hợp, ông đây đánh chết mày." "Nói, cô có phải thường nằm mơ thấy bố cô, hoặc là nói, bố cô thường báo mộng cho cô.” “Có phải ông ta đã đến núi Côn Luân!” Tâm trí Tống Thanh Nhàn càng thêm kinh hãi.
Anh ta vậy mà lại hiểu biết về mình như thế, thậm chí còn biết cả giấc mơ của mình.
Người đàn ông này thật nguy hiểm.
Tổng Thanh Nhàn cắn chặt răng, lại lắc đầu: “Bố tôi đã sớm tạo phản Huy Hoàng, cao chạy xa bay rồi.” “Ông ta bây giờ có lẽ đang sống tốt ở nước ngoài, đã còn sống thì làm sao có thể báo mộng cho tôi.”
Lần này người thở dài là Thiên Ma Vương. “Người bên cạnh Diệp Huyền Tần đều là ngườibướng bỉnh." “Diệp Hiến Tần, đừng có phí lời với cô ta nữa, trực tiếp dùng biện pháp mạnh đi.
Vâng!
Diệp Hiên Tần gật đầu đồng ý.
Tống Thanh Nhàn cảnh giác nói: "Các người. Các người muốn làm gì?” “Các người đừng làm loạn...”
Diệp Hiến Tần tay không rút ra một chiếc đồng hồ quả quýt có dây, hướng về phía cô ta cười lạnh. “Yên tâm, chỉ khiến cho cô ngủ một giấc mà thôi.”
Diệp Hiến Tần đưa chiếc đồng hồ quả quýt đến trước mặt cô ta, đong đưa qua lại, đồng thời miệng niệm thần chú
Thứ mà Diệp Hiến Tần đang phát huy là một trong thập đại tà thuật nãi âm ti, thuật thôi miên.
Thuật thôi miên này không phải là thuật thôi miên bình thường trên thế gian, uy lực của thuật thôi miên này cực lớn.
Nếu như Thiên Ma Vương thi triển thuật thôi miên này thì có thể thôi miên rất mạnh.
Tổng Thanh Nhàn là một người bình thường, đối với thuật thôi miên trước mắt, căn bản đã không hề có lực phản kháng.
Mặc dù cô ta cố gắng trợn trừng mắt, cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn trụ không được dần dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Hiên Tần và Thiên Ma Vương căng thẳng