********** Trần Hữu Lương hét lên với chiến sĩ trên lầu: “Nổ súng.
“Xử tên phần tử tạo phản này đi.
Đoàng đoàng đoàng! Tiếng súng giòn tan vang lên.
Nhưng người nổ súng không phải người của Trần Hữu Lương.
Viên đạn được bắn ra từ tòa nhà phía đối diện, bắn vào trên người thuộc hạ Trần Hữu Lương.
Thuộc hạ của Trần Hữu Lương đều ngã xuống trong vũng máu.
Chuyện gì thế này! Đầu óc Trần Hữu Lương ủ một tiếng liền nổ tung, vội vàng nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Phía trên tòa nhà đối diện không biết từ khi nào đã bổ trí mấy mươi tay bắn tỉa, vừa nãy chính là bọn họ nổ súng.
Không nghi ngờ gì đây chính là người do Diệp Huyền Tần sắp xếp.
Det! Thì ra Diệp Huyền Tần đã sớm có chuẩn bị.
Trần Hữu Lương hoảng sợ: “Diệp Huyền Tần, anh...anh dám giết hại chiến sĩ phục dịch, tội càng thêm tội” “Anh...anh đáng bị hành hạ tới chết.”
Diệp Huyền Tần: “Bọn chúng và mày câu kết với nhau làm chuyện xấu, thông đồng kẻ địch, tự ý buôn bán vũ khí, không xứng làm quân nhân Đại Hạ.”
Trần Hữu Lương: “Nói láo, anh đây là đang vu hãm.
Diệp Huyền Tân lấy điện thoại ra cho Trần Hữu Lương xem một đoạn video.
Đoạn video này rõ ràng là đang quay lén.
Trong video Trần Hữu Lương cúi đầu xưng thần với tướng quân Wilson của phe địch, tự tay dâng lên một phần tài liệu.
Còn có một thanh vũ khí nóng loại hình mới nhất của Đại Hạ.
Tội danh thông địch phản quốc và buôn bán vũ khí riêng đã được thành lập.
Trần Hữu Lương như bị sét đánh trúng, cả người run rẩy không ngừng.
Dệt! Rốt cuộc là tên khốn nào đã quay cảnh này lại vậy.
Rồi sao mà truyền được tới tay Diệp Huyền Tân thế Ý nghĩ đầu tiên của anh ta chính là bên cạnh mình có gian tế.
Diệp Huyền Tân lạnh lẽo nói: “Bây giờ cho mày một cơ hội sống sót.
“Lập tức liên hệ với ông chủ sau lưng mày, bảo ông chủ mày ra tay cứu mày.”
Trần Hữu Lương không có tư cách mắc nối được quan hệ với thượng tướng Wilson.
Trung gian nhất định có người kéo dây bắt cầu.
Mà người đó, cực kỳ có khả năng là ông chủ sau lưng Trần Hữu Lương.
Đối phương cũng cực kỳ có khả năng là tên cầm đầu vụ giết hại đoàn lính đánh thuê Bảo Biển năm xưa.
Trần Hữu Lương im lặng, do dự không quyết định được.
Rốt cuộc có nên khai Hòa Mạnh Trường ra không đây.
Cho dù khai anh ta ra rồi thì có thể sao đâu chứ? Mình đã mang tội danh chồng chất, anh ta không bảo vệ nổi mình.
Nhưng, nếu bán đứng Hòa Mạnh Trường.
Thì Hòa Mạnh Trường chắc chắn sẽ khai đao với cả nhà già trẻ của mình.
Cuối cùng.
Trần Hữu Lương lựa chọn hi sinh bản thân, bảo vệ cả Anh ta cần răng, chuẩn bị cần lưỡi tự vẫn.
Nhưng ông Sở đã nhanh hơn một bước.
Tay ông như một thanh đao đập vào sau đầu Trần Hữu Lương.
Trần Hữu Lương trợn trắng mắt ngất đi.
Diệp Huyền Tần nói: “Đưa đến Kính Lang, trông coi kỹ càng.”
“Nhất định phải tìm cho ra ông chủ sau lưng hắn ta Đã rõ! Tham Lang lập tức đưa Trần Hữu Lương đi đến Kính Lang.
Diệp Huyền Tân nhìn đống lộn xộn dưới đất liền thở dài một hơi.
Xem ra vẫn phải mau chóng công bố tin tức mình đã nhà.
trở thành cường giả vương cảnh ra thôi.
Nếu không bên ngoài nhất trí nhận định rằng Thần Soái đã trở thành kẻ vô dụng, thì vẫn sẽ có người tới xâm phạm tập đoàn Diệp Linh.
Thật sự là vì tập đoàn Diệp Linh có sức hấp dẫn quá lón.
Từ Lam Khiết đi đến, khuôn mặt nhỏ của cô tái mét, vẫn còn hoảng sợ nói: “Huyền Tần, dọa chết em rồi.”
“Vừa nãy anh bị nhiều họng súng nhằm vào như vậy, em còn tưởng bọn chúng muốn...
Đang nói, hai hốc mắt Từ Lam Khiết liên đỏ bừng lên.
Diệp Huyền Tân an ủi Từ Lam Khiết nói: “Khiết, em cứ yên tâm đi là được.”
“Cho dù là vì em và Tiểu Quân Quân thì anh nhất định cũng sẽ không chết.”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Một lời đã định!” Diệp Huyền Tân nói: “Đúng rồi Khiết, Trần Hữu Lương đã bị bắt, kho vũ khí đạn dược do hắn ta quản lý sẽ được đấu giá.”
“Em chuẩn bị một chút về thủ tục đấu giả, chúng ta tranh thủ tóm lấy quyền vận hành của kho vũ khí đạn dược số ba, coi như là đền bù cho chuyện lần này đi.”
“Vả lại kho vũ khí đạn dược cũng tương đương với một cái ô bảo vệ, có thể bảo vệ được tập đoàn Diệp Linh của chúng ta.”