Chuyện này nước quá sâu rồi, Lưu Khánh Anh chùn bước, không dám tiếp tục đôi co.
Ông ta hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Đi”
Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Người ăn tiền đóng thuế, uống từ tiến đóng thuế, lại không làm việc vì người đóng thuế cũng thôi đi, còn chạy đến công ty của người đóng thuế để phá đám!”
“Ông đây là bất trung bất hiếu bất nghĩa!”
“Cậu..” Khóe môi Lưu Khánh Anh giật giật, tên nhóc này đang được đằng chân lân đẳng đầu!
Nhưng cân nhắc đến thế lực sau lưng anh, Lưu Khánh Anh cũng không thể không thừa nhận được nữa: “Xin lỗi”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ lại người, sẽ không sai phạm như vậy nữa.”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Đùa gì thế chứ?
Tròng mắt Triệu Bất Độ rớt xuống.
Bọn họ đến rồi chả làm gì hết, xin lỗi người ta một cái liền đi rồi?
Vậy thì ông đây đứng đây chịu đánh à?
Không được, tuyết đối không thể như vậy được.
Anh ta vội vàng đuổi theo: “Bác Khánh Anh, sao bác lại cứ đi thế được…”
Bốp!
Lưu Khánh Anh không chút do dự mà tát Triệu Bất Độ một cái: “Con mẹ mày chứ, mày muốn hại chết ông đây hả?”
“Quay về nói với cha nuôi của mày, ông ta muốn chết ông đây không cản đâu, nhưng đừng có mà liên lụy đến ông đây!”
Từ Lam Khiết sâu xa mà nhìn Diệp.
Huyền Tân nói: “Huyền Tân, bây giờ giải thích rõ cho em đi, số tiền này là chuyện gì vậy”
Diệp Huyền Tân trầm tư, việc này phải giải thích thế nào đây?
Từ Lam Khiết vội thúc dục nói: “Không được suy nghĩ, lập tức nói thật với em”
Diệp Huyền Tân nói: “Được rồi, anh thừa nhận, là anh đồng thời thao túng cả tập đoàn buôn lậu và công ty Paul Ventures. Yêu cầu tập đoàn buôn lậu chuyển vốn đến Paul Ventures.”
“Tức chết em rồi.” Không ngờ đến Từ Lam Khiết lại tức giận mà đá Diệp Huyền Tần một cái: “Bảo anh nói thật khó vậy sao hả?”
“Anh xem anh là Chỉ huy Diệp hả, có thể thao túng được tập đoàn buôn lậu nước ngoài và cả Paul Ventures…
“Bây giờ anh gọi một cuộc điện thoại cho Paul Ventures đi. Nếu như gọi được em sẽ tin anh”
Diệp Huyền Tân nói: “Anh không có phương thức liên lạc với Paul Ventures đâu, là cấp dưới anh liên lạc…”
Từ Lam Khiết: “Ha ha.”
Diệp Huyền Tân vô cùng cạn lời Này là thói đời gì vậy cơ chứ, nói thật người ta cũng không tin!
Cuối cùng vẫn để Trình Hạ Vũ chủ động giải vây: “Chị, chị quan tâm mấy chuyện vô dụng đấy làm gì”
“Trọng điểm là, chúng ta tự dưng được.
không mười lắm tỷ. Ha ha, chị bao dưỡng một trăm tên tiểu bạch kiểm cũng đủ.”
Từ Lam Khiết: “Nói linh tinh, số tiền này không rõ nguồn gốc, chúng ta không thể tự giải quyết được.”
“Lập tức liên hệ cho Paul Ventures, hỏi xem tình huống cụ thể đi”
“Được rồi” Trình Hạ Vũ thấy rất mất mát.
Diệp Huyền Tân lại gửi một tin nhắn cho.
Sói Hoang: “Giải quyết hậu quả cho tốt vào, đừng để người ta truy đến đầu ông đây!”
Sói Hoang: “OKI”
“Phế vậy, đồ vô dụng!”
Sau khi Triệu Công Minh biết được chuyện này, liên tục chửi rủa: “Cái bọn ngân hàng tư nhân Đại Thông kia chính là một lũ ngu xuẩn bất tài.”
“Lúc lấy tiền thì sảng khoái, đến lúc làm thì sơ hở chất đống.”
Ông ta rút điện thoại ra, gọi cho Ninh Tài Thân nói: “Ninh Tài Thân, con mẹ nó mày hãi hại ông đây, đồ ngu xuẩn!”
Lúc này, Ninh Tài Thân đang vui vẻ ở đâu đó với “Nữ cảnh sát hoa” kia, không hề biết đến việc kế hoạch đã thất bại.
Mơ hồ bị Triệu Công Minh chửi cho một trận, Ninh Tài Thân mới ngơ ra: “Ông Minh, ông làm sao đấy?”
Triệu Công Minh nghiến răng nói: “Đã nói là làm cho tập đoàn Diệp Linh phá sản rồi không phải sao? Bây giờ tập đoàn Diệp Linh lại càng thoải mái hơn rồi, nuốt trọn mười lăm tỷ của ông đây”
“Cái gì!” Ninh Tài Thân hít ngược lại một ngụm khí: “Sao có thể như vậy được! Kế hoạch của tôi hoàn toàn không có sơ hở…”