Anh Hùng cùng mấy người kia đồng loạt quỳ xuống trước mặt Lâm Vũ Minh: “Ông chủ, tên kia khinh người quá đáng, không thèm để tập đoàn Vũ Minh chúng ta vào mắt”
“Ngài nếu không thay cậu chủ trả mối hận này, tập đoàn Vũ Minh chúng ta sau này ở thành phố Đông Sa liền không có mặt mũi ngẩng đầu nhìn người khác nữa.
Lâm Vũ Minh cản chặt hàm răng: “Ai làm, nói!”
“Bây giờ tôi liền phái người giết chết cậu ta!”
Lâm Thần Dạ nói: “Bố, con hỏi bố, hôm nay không phải là có hai cô gái tới tìm bố nói chuyện làm ăn sao.
Lâm Vũ Minh lập tức biểu lộ vẻ nghiêm trọng, chết tiệt, không phải là Từ Nam Huyên cùng Trình Hạ Vũ làm đấy chứ.
Nếu đúng như vậy thì quả thực có chút phiền phức.
Ông ta gật đầu một cái: “Đúng là có hai cô gái tới tìm bố nói chuyện làm ăn.”
“Chuyện này có liên quan đến các cô ấy?”
Lâm Thần Dạ nói: “ Là người đàn ông đi cùng các cô ấy làm!”
“Bố, bố nhất định phải giết chết hắn”
Lâm Vũ Minh ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Diệp Huyền Tân.
Từ Nam Huyên cùng Trình Hạ Vũ vô cùng khẩn trương.
Trình Hạ Vũ thận trọng nói: “Anh rể, chuyện này là anh làm sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy.”
Trình Hạ Vũ: “Anh sao lại xuống tay nặng như vậy?”
Diệp Huyền Tân: “Không phải em nói không nên gây ra án mạng sao”
Trình Hạ Vũ: “…”
Được rồi, anh rể anh thật sự là không gây ra chết người.
Lâm Vũ Minh đứng dậy, toàn thân sát khí đi đến trước mặt ba người Diệp Huyên Tân, Trình Hạ Vũ, Từ Nam Huyên.
“Anh không định giải thích với tôi một chút à!
Diệp Huyền Tân vừa muốn mở miệng, Trình Hạ Vũ liền lên tiếng trước: “Ông chủ Lâm, ông nghe tôi giải thích…”
Không cần.
Lâm Vũ Minh xua xua tay nói: “Cô Từ, cô Trình, chuyện này không liên quan gì đến hai cô, bây giờ hai cô có thể rời đi”
“Việc hợp tác của chúng ta vẫn như cũ”
“Có điều anh ta nhất định phải ở lại, trả giá đắt cho hành động của anh ta”
Lâm Vũ Minh chỉ vào Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tần cười nói với Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên: “Được, ông chủ Lâm đã bỏ qua cho hai người như vậy, hai người liền đi trước đi”
“Chuyện ở đây cứ giao cho anh”
Trình Hạ Vũ cùng Từ Nam Huyên đều bất đắc dĩ, bọn họ biết Diệp Huyền Tân còn chuẩn bị ra tay.
Bọn người Lâm Vũ Minh sẽ phải đổ máu.
Trình Hạ Vũ thận trọng dặn dò: “Đừng để gây nên án mạng”
Lâm Vũ Minh khẽ gật đầu “Tôi nhiều nhất cũng chỉ là ăn miếng trả “Yên tâm”
miếng, sẽ không để cho anh ta bị thương thêm một chút nào.”
Những lời này của Trình Hạ Vũ là nói với Diệp Huyền Tần, có điều Lâm Vũ Minh tất nhiên cho rằng Trình Hạ Vũ đang căn dặn chính mình.
Ông ta phạm phải sai lầm giống như con trai Lâm Thần Dạ của ông ta.
Mà hiện tại lúc này, thư ký Quỳnh bỗng nhiên mở miệng: “Ông chủ Lâm, tôi có câu này không biết có nên nói hay không”
Lâm Vũ Minh: “Nói đi”
Thư ký Quỳnh nói: “Tôi cảm thấy, chuyện này vẫn nên dừng lại ở đây, không cần tiếp tục truy cứu lẫn nhau thì tốt”
Hửm?
Lâm Vũ Minh lập tức bị chọc đến bật cười: “Con trai tôi bị anh ta đánh gãy cả hai chân, xương đùi đều trần trụi ra bên ngoài.
“Bảo an của công ty tôi cũng bị anh ta đánh trọng thương, chật vật chịu không nổi”
“Anh ta đây là đem mặt mũi của tập đoàn Vũ Minh tôi vứt xuống đất mà chà đạp, nếu như bỏ qua cho anh ta như vậy, về sau mặt mũi của tôi và tập đoàn Vũ Minh phải đặt ở đâu?”
Không chỉ có mình Lâm Vũ Minh cảm thấy phân nộ, Từ Nam Huyên cùng Trình Hạ Vũ cũng đều hô lên đầy kinh ngạc.
Thư ký Quỳnh nói: “Ngài Lâm, ngài trước tiên đừng vội nóng giận, nghe tôi chầm chậm giải thích tỉ mỉ cho ngài”
“Tôi cảm thấy, bọn họ lúc trước rất có thể là không quen biết lẫn nhau, không biết là đối tác hợp tác, cho nên mới ra tay”
“Bởi vậy gọi là người không biết không trách tội.”
Hơn nữa, chuyện cũ nói không đánh nhau thì không quen biết, tin rằng hai người bọn họ có thể bắt tay giảng hòa, về sau tình nghĩa nhất định còn bền hơn vàng, giúp đỡ lẫn nhau.
“Thế nhưng mà..” Lâm Vũ Minh vẫn có chút không phục.
Thư ký Quỳnh nói: “ Ông chủ Lâm, ngài thường dạy tôi hòa khí sinh tài”
“Chính ngài lại quên điều này sao?”
Lâm Vũ Minh vẫn không cam lòng, nhưng nhìn sang Thư ký Quỳnh một chút, trong mắt ông ta lại lộ ra vẻ kiêng dè.
Ông ta cắn chặt hàm răng: “Được, lần này tôi nghe theo Thư ký Quỳnh, tạm thời tha cho anh một lần”
“Ba vị, đi cẩn thận, không tiễn”