Anh Hải đại đội trưởng của đội quân và những người khác hít một hơi thật sâu khi nhìn thấu tình trạng bi thảm bây giờ của Chung Mục Tú.
Thần Soái thật sự ra tay tàn nhẫn.
Trước đó bọn họ nghĩ là Thần Soái khi hỏi xong sẽ thả Chung Mục Tủ ra.
Nhưng suy nghĩ của bọn họ rất ngây thơ và buồn cười.
Diệp Huyền Tân nói: "Trông giữ Chung Mục Tú kĩ vào, đừng để cho ông ta trốn thoát"
"nếu có người nào đến tìm ông ta, hoặc cứu ông ta, thì đầu tiên phải báo cho tôi biết chưa."
Đã rõ.
Hà Cửu Hoa, đội trưởng của đội quân vội vàng đồng ý: "Đã rõ, nhưng mà Thần Soái, anh phế tay chân của Chung Mục Tủ, anh không sợ môn phiệt Chung Thị đến đây trả thù à?"
Diệp Huyền Tần cười nhạt nói: "Hừ, ý của tôi chính là muốn dẫn môn phiệt Chung Thị đến đây." "Tôi đã muốn gõ cửa nhắc nhở bốn môn phiệt
lớn này từ lâu rồi."
"Nếu như không phải Chung Mục Tú còn có tác dụng, thì tôi đã giết chết ông ta rồi?"
Trong lòng các binh sĩ nhấc lên một cơn bão sợ hãi.
Hóa ra Thần Soái đã nhìn chằm chăm bốn
môn phiệt lớn từ lâu rồi.
Lòng tự tin này, đúng là mạnh mẽ
Chiến thần Côn Luân mang theo Thiên Hành Kiện, trốn thoát khỏi vùng đất Lương Yên, trở về nhà họ Thiên.
Nhưng cho dù đã về nhà họ Thiên, nhưng bọn họ vẫn hoảng hồn.
Chiến thần Côn Luân thở dài nói: "Không ngờ Chung Mục Tú lại bị bại lộ."
"Hừ, chúng ta đã đánh giá thấp khu vực cấm Lương Yên rồi."
Thiên Hành Kiện nói: "Bố, con thực sự nghi ngờ là trùng hợp có đệ nhất cường giả cấp Vương có mặt ở mỏ linh thạch, nên mới phát hiện ra thân phận của Chung Mục Tú."
Chiến thần Côn Luân gật đầu nói: "Đó là điều chắc chắn."
"Lúc chúng ta chạy trốn, bố có thể cảm giác được một vị cường giả đang đuổi theo chúng ta, thiếu chút nữa chúng ta đã bị đối phương bắt được."
"Người đuổi theo chúng ta, chắc chắn là vương giả đệ nhất."
"Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện, vị cường giả cấp Vương kia không phát hiện ra thân phận của chúng ta."
Thiên Hành Kiện nói: "Bố, hình như bố đã quên, bây giờ chúng ta đã tham gia kế hoạch xuống núi của môn phiệt Chung Thị."
"Bây giờ chúng ta đã là người của môn phiệt Chung Thị, cho dù vương giả đệ nhất phát hiện, thì con nghĩ người đó sẽ không dám làm gì chúng ta đâu."
Chiến thần Côn Luân gật đầu nói: "Ừm, bố cũng định nói vậy
"Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa, việc cấp bách nhất bây giờ là phải cứu Chung Mục Tủ ra."
"Nếu ông ta xảy ra chuyện gì, thì nhất định chúng ta sẽ bị liên lụy theo.
"Con canh giữ ở nhà họ Thiên, bây giờ bố đến môn phiệt Chung Thị cầu cứu." "Vâng." Thiên Hành Kiện lập tức gật đầu. Chiến thần Côn Luân vội vàng ngồi lên ngựa thúc roi, trèo đèo lội suối đi đến núi Trung Nam.
Ông ta gõ cửa đá nhà họ Chung. Vẫn là người giữ cửa kia ra mở cửa.
Chiến thần Côn Luân thở dài vội vàng nói với người giữ cửa: "Tôi là chiến thần Côn Luân của Đại Hạ, đã gặp qua cậu." Mặc dù ông ta là chiến thần Côn Luân cao quý
ở Đại Hạ.
Nhưng trước mặt người giữ cửa nhà họ Chung đang ở trước mặt ông ta, thì không đáng là gì cả.
Người giữ cửa không nhịn được nói: "Tại sao lại là ông."
"Nhưng mà, anh Tú cùng đi ra ngoài với ông, tại sao bây giờ chỉ có một mình ông đi về."
Chiến thần Côn Luân nơm nớp lo sợ nói: "Anh Tú bị bắt rồi."
Cái gì!
Đột nhiên người giữ cửa nhảy cao lên ba mét: "Người nào dám bắt tấn công đệ tử của nhà họ
Chung chúng ta."
"Người đó chán sống rồi à."
Vì vậy chiến thần Côn Luân nói với người giữ cửa chuyện bọn họ xảy ra ở khu cấm Lương Yên.
Người giữ cửa tức giận nói: "Hừ, cái tên vương giả đệ nhất chó má gì đó, ở trước mặt người nhà họ Chung chúng tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi."
"Bây giờ tôi sẽ đi gặp tên đó." Chiến thần Côn Luân ngẩn người.
Đúng là người nhà họ Chung, người sau còn kiêu ngạo hơn cả người trước.
Nay cả người giữ cửa nhà họ Chung, cũng
dám thách thức vương giả đệ nhất. Chiến thần Côn Luân vội vàng hỏi: "Cậu bình tĩnh đã, đừng tức giận."
"Đệ nhất cường giả cấp Vương ở Đại Hạ không phải biết điều, tên đó dám ra tay với ông Tú, tôi nghĩ tên đó có thể ra tay độc ác với cậu.
"Vì vậy...
Người giữ cửa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong đời này chưa từng có ai dám ra tay với người nhà họ Chung, tôi nghĩ là chắc Chung Mục Tú chưa nói thân phận của mình ra, nên đối phương không biết ông ta là người nhà họ Chung, vì vậy mới dám ra tay với ông ta như thế "
Chiến thần Côn Luân nhẹ giọng nói: "Không thể nào ông Tú lại chưa nói thân phận của mình
ra."