Chiến Thần Phong Vân

Chương 144: Chương 144




Trời đất!

Cả đám người lại một lần nữa bùng nổ.

Một tháng có thể thu về được những gần trăm triệu tiền lãi, mà chỉ dựa vào việc trồng loại cây nhỏ xíu màu trắng này sao?

Mà sau này, khi đã làm lâu dài rồi thì còn có khả năng tăng tới gần hai trăm triệu, thậm chí lên tới cả tỷ đồng!

Như thế thì số tiền kiếm được cũng có thua kém gì một ông chủ công ty đâu chứ!

Phải biết là, những thôn dân ở đây làm việc như điên ở các nhà máy hóa chất gần đó, một tháng cũng chỉ được có hơn chục triệu…

Các thôn dân ở đó nhao nhao gào thét: “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!”

Trái tim cả nhà ctl run rẩy.

Tối hôm qua anh có nói, anh sẽ tìm cho các thôn dân một công việc với mức lương cả trăm triệu, thậm chí cả tỷ, thì ra anh thật sự làm được, anh không hề khoác lác!

Tối hôm qua đáng lẽ bọn họ không nên chế giễu anh.

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được.”

“Chẳng qua là mọi người phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Loại cây nhỏ màu trắng này cần phải được vun trồng tỉ mỉ, phải để ý chăm sóc cả ngày, cho nên mọi người cần phải chuyển vào vườn trồng thuốc.”

“Không thành vấn đề.” Các thôn dân nhiệt liệt hưởng ứng.

Diệp Huyền Tần nói: “Vậy thì tốt, vậy cả nhà cửa ở thôn này của mọi người bây giờ không còn cần thiết nữa, phá hết đi.”

Lúc này thôn dân mới chợt hiểu ra.

Thì ra, cái hạng mục “Khuynh thành chi luyến” hao tốn cả vài nghìn tỷ đồng này có liên quan đến anh!

Quả nhiên là nhà giàu nứt đố đổ vách.

Chỉ có điều, bây giờ bọn họ lại cảm thấy lo lắng.

Lo lắng là vì Diệp Huyền Tần vì để khiến bọn họ đồng ý cho anh phá dỡ nhà cửa mà dùng đến âm mưu quỷ kế như vậy.

Diệp Huyền Tần đã nhìn ra được sự lo lắng trong lòng các thôn dân từ trước rồi, nên anh trấn an bọn họ: “Không cần lo lắng về việc tôi lừa mọi người, bây giờ chúng ta có thể lập tức ký hợp đồng, vả lại tôi cũng sẽ ứng trước cho mọi người một năm tiền lương.”

“Đồng ý thì mọi người ký tên lên bản hợp đồng thuê lao động cùng với giao ước phá dỡ nhà đất của chúng tôi.”

Có thể ký hợp đồng làm đảm bảo, hơn nữa còn được ứng trước tiền lương, cho nên mọi lo lắng của các thôn dân đều tan thành mây khói, bọn họ nhao nhao chen nhau lên ký tên.

Một tháng được cả gần hai trăm triệu, một năm tiền lương cũng đã phải được vài tỷ rồi, như vậy không tới ba năm mà bọn họ đã có thể trở thành tỷ phú rồi… Chỉ có đồ đần mới bỏ lỡ cơ hội để trở thành tỷ phú như thế này!

Diệp Huyền Tần phí rất nhiều sức lực mới có thể chen ra được từ trong đám người.

Anh đi đến trước mặt Chu Tuấn Bình vẫn đang đứng ngẩn người tại chỗ, hỏi: “Anh Tuấn, anh bị hóa đá rồi à?”

“Không có… Không có…” Chu Tuấn Bình lấy lại tinh thần, kinh sợ nói.

Có đánh chết anh ta cũng không tin nổi, bạn tù đã ngồi chung buồng giam năm năm liền với anh ta lại là một người có tiền như vậy.

Bây giờ anh ta cũng không biết lấy thân phận gì để chơi cùng với Diệp Huyền Tần nữa.

“Không có thì tốt.” Diệp Huyền Tần lấy từ tay Lương Trung một tờ hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, nhét vào trong ngực Chu Tuấn Bình: “Đọc cho kĩ tờ hợp đồng này đi, có hứng thú thì ký tên vào.”

“Đây là cái gì?” Chu Tuấn Bình tò mò hỏi.

Diệp Huyền Tần đáp: “Sau này anh lên làm quản đốc, quản lý các thôn dân làm việc, lương một năm của anh là ba tỷ rưỡi, bao ăn bao ở bao cả tiền cưới vợ luôn.”

Lương Trung trợn mắt há hốc mồm.

Từ trước đến nay, chỉ huy Tần vốn là một người chững chạc đàng hoàng, làm việc nghiêm túc cẩn thận mà bây giờ cũng biết nói đùa rồi ư… Đúng là không thể tin nổi.

So với Lương Trung thì Chu Tuấn Bình lại càng sợ hơn.

Lương một năm ba tỷ rưỡi!

Anh ta vốn không có khái niệm gì với con số ba tỷ rưỡi kia, chỉ biết là cho dù anh ta có làm nghề chiết hoa giỏi đến thế nào đi chăng nữa, thì cả đời này cũng không làm ra được một số tiền lớn như thế!

Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, rất cảm ơn bình rượu ngon tối hôm qua của anh, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”

“Đúng rồi, tôi còn có một nhiệm vụ nữa muốn giao cho anh. Lát nữa khi các thôn dân phá dỡ nhà của mình, thì anh đưa cho mỗi nhà ba mươi triệu coi như tiền phụ cấp!”

Nói rồi anh cầm hợp đồng phá dỡ nhà cửa, quay người rời đi.

Mẹ của Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu cũng cẩn thận đi tới gần.

Mẹ anh ta nhỏ giọng hỏi: “Tuấn Bình, người bạn này của con giàu như thế, sao con lại không nói với mẹ từ trước chứ?”

Chu Tuấn Bình lạnh lùng đáp: “Người bạn này của con là người khiêm tốn, không thích khoe khoang.”

Mẹ Chu Tuấn Bình hơi xấu hổ, cười trừ nói: “Ha ha, khiêm tốn một chút cũng tốt. Mẹ thích những người biết khiêm tốn.”

“À phải rồi Tuấn Bình, hôm qua con đã nói, muốn giới thiệu em gái của con cho cậu ta…”

Chu Linh Thu cũng tỏ vẻ cầu xin: “Anh trai, hôm nào anh mời anh ấy tới nhà mình ăn cơm đi, em sẽ tự mình xuống bếp.”

Chu Tuấn Bình lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, anh ấy chỉ là một tội phạm đang trong thời gian cải tạo mà thôi, không xứng với em được.”

“Vả lại, không phải em đã nhìn trúng Chu Việt rồi sao? Người ta còn chẳng có tư cách xách giày cho Chu Việt nữa mà.”

Mẹ của Chu Tuấn Bình và Chu Linh Thu lập tức cảm thấy mặt mình đau rát.

Chu Linh Thu thở dài cảm thán: “Haiz, phải nói là Chu Việt còn không xứng để xách giày cho người ta mới đúng.”

Chu Tuấn Bình vẫn bình tĩnh nói: “Chuyện này, tốt nhất là hai người đừng suy nghĩ gì thêm nữa.”

“Người bạn cùng chung một buồng giam này với con, là một người vô cùng xuất sắc ưu tú, có thể nằm gai nếm mật, có thể chịu nhục, thành tựu trong tương lai của anh ấy lớn đến mức nào chúng ta không thể đoán được, nhà chúng ta và người ta vốn không ở cùng một đẳng cấp.”

Trên mặt Chu Linh Thu là sự thất vọng tràn trề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.