Ông Sở lắc đầu: “không biết nữa.” “Lúc trước tôi không nghe ngóng được gì về “Mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm tung tích của họ.”
họ nhưng cũng không tìm được gì. Diệp Huyền Tần: “Ông chắc chắn họ là lực lực vũ trang tư nhân chứ không phải là bộ đội bí mật nào đó do Đại Hạ bồi dưỡng nên?
Ông Sở gật đầu: “Đương nhiên.”
“Thật ra họ là một đám người ăn mặc hỗn tạp. Trong họ có người giống nông dân, có người giống tiểu thương, có người giống công nhân,…
Một đám người hỗn tạp nhưng lại mạnh gấp đôi đội lính đánh thuê Bảo Biển, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
Đúng là kì lạ.
Ông Sở nhìn về hướng của Bất Chí: “Bất Chí, năm đó ông bỏ chạy là để đi cầu cứu sao?”
“Ông là thành viên trong đội vũ trang tư nhân ha?”
“Năm đó ông lén vào đội lính đánh thuê Bảo Biển của tôi với mục đích gì?”
“Đội vũ trang tư nhân đó thuộc thế lực nào?”
Diệp Huyền Tần nhìn chằm chằm vào Bất Chí không rời mắt.
Bất Chí mặt ngang ngược: “Không biết.” Ông Sở tức giận: “Đừng có mà giả vờ với ông đây!”
“Bây giờ với danh nghĩa là chỉ huy đội Lính đánh thuê Bảo Biển ông đây ra lệnh cho ông hãy nói ra chân tướng thật sự đi!”
“Một ngày ông là người của đội lính đánh thuê Báo Biển thì cả đời đều là người của đội Lính đánh thuế Báo Biển “Đội Lính đánh thuê Bảo Biển của tôi có quy định, nếu không nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy sẽ quy vào phản bội!”
Bất Chí vẫn cắn chặt răng: “Không biết.”
Mẹ nó…
Ông Sở có chút tức giận, định ra tay nhưng bị Diệp Huyền Tần cản lại.
Trải qua một thời gian ngắn tiếp xúc, Diệp Huyền Tần đã hiểu được tính cách của Bất Chí. Ý chí của ông ta rất lớn lại cứng miệng, sợ rằng rơi vào hang sói thậm chí ông ta có chết cũng sẽ không hé ra một câu nào.
Diệp Huyền Tần nói: “Bất Chí, mặc dù không biết rõ thân phận của ông nhưng tôi có thể nhìn ra được ông cùng thầy Ông Tư Bạch của tôi và Đại Hạ là địch không phải bạn.”
“Tình báo của ông rất quan trọng với Ông Tư Bạch và Đại Hạ “Hy vọng ông có thể suy nghĩ kĩ, giao hết tất cả tình báo mà ông biết, Đại Hạ tôi nhất định sẽ không phụ lòng ông.
Gương mặt của Bất Chí không chút gợn sóng nhưng biểu cảm của ông ta đã hòa dịu hơn rất nhiều.
Ông ta không trả lời câu hỏi của Diệp Huyền Tần mà chỉ ngồi xuống nâng ly rượu lên.
“Ông Sở, những anh em trong đội Lính đánh thuê Bảo Biển đâu?”
Ông Sở: “Chết hết rồi.”
Chết rồi…
Tay của Bất Chí hơi run rẩy, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là tức giận.
Ông ta làm rơi ly rượu xuống đất, đau khổ nhìn mặt đất âm u.
Diệp Huyền Tẫn mỉm cười. Vậy là Bất Chí đã gián tiếp thừa nhận ông ta đã từng là một thành viên của đội Lính đánh thuê Báo Biển.
Tin rằng vào một ngày không xa, ông ta sẽ bỏ tâm lý phòng bị xuống nói ra tất cả.
Ông ta vỗ vỗ vai của Bất Chí rồi quay người rời đi.
Độc Lang vẫn luôn bảo vệ bên ngoài lều trại. Diệp Huyền Tần đi ra, Độc Lang vội ra đón: “Anh, ông cụ đó đã nói gì chưa?”
Diệp Huyền Tần Lắc đầu.
Độc Lang: “Anh, hay là để em đưa ông ta vào hang sói đi.”
“Yên tâm, em có cách đối phó ông già này, ví dụ như hạ xuân dược ông ta…
“Cút đi.” Diệp Huyền Tần cười mắng một câu: “Chuyện của ông ta cậu không cần lo nữa.”
“Nhiệm vụ chủ yếu của cậu bây giờ vẫn là túc trực bên linh cửu ở mỏ đá.
Độc Lang gật đầu: “Vâng.
Diệp Huyền Tần: “Tình trạng bây giờ của chiến thần Côn Luân thế nào rồi?”
Độc Lang đáp: “Em đã sắp xếp cho ông ta phòng y tế tạm thời ở khu cấm phía Nam rồi.”
“Sau khi ông ta đi ra từ nhà họ Chung thì vẫn luôn trong trạng thái hôn mê.”
“Bác sĩ đang dốc hết sức để cứu ông ta, cũng không biết có tỉnh lại không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừm, đi, đi qua xem thử”
Rất nhanh họ đã đến phòng y tế tạm thời của khu cấm.