Sao Lê Nhất Sinh có thể bỏ lại bà nội để chạy trốn một mình được, nhưng cậu ta cũng biết bản thân không phải là đối thủ của đám người Bánh Nướng. Lúc này lập trường của cậu ta đã bắt đầu lung lay, mà theo tình hình lúc này thì chỉ có thể đi thi hộ mới có thể bảo vệ được bà nội.
Diệp Huyền Tần liếc Độc Lang một cái, Độc Lang hiểu ý, vừa mắng vừa đứng ra: “Nào, các người cùng lên hết đi.”
“Ông đây không có nhiều thời gian để chơi đùa với các người đầu. Bánh Nướng cười chế giễu và nói: “ầy, ở đâu chạy ra một tên chịu đạn thay thế này.
“Hôm nay không ai trong số những người có mặt ở đây có thể chạy thoát”
“Ra tay!”
Bánh Nướng dẫn người xông về phía Độc Lang.
Lê Nhất Sinh đang định lên giúp Độc Lang thì Diệp Huyền Tần đã vỗ nhẹ lên vai của cậu ta, ngăn cậu ta lại và nói: “Nhìn kỹ nhé, đây mới chính là quyền anh quân đội thật sự.”
“Độc Lang, biểu diễn quyền anh quân đội cho cậu em này xem thử.”
“Được!”
Độc Lang cười lớn và đồng ý.
Quyền anh quân đội là kỹ thuật chiến đấu cấp thấp nhất, uy lực mạnh yếu phụ thuộc hết vào sức của người thi triển nó là mạnh hay yếu, là kỹ thuật chiến đấu được sáng tạo ra cho các võ giả có cơ bắp.
Độc Lang là vua trong số những võ giả cơ bắp, kỹ thuật chiến đấu quyền anh quân đội cấp thấp nhất này cũng bộc lộ ra uy lực của kỹ thuật chiến đấu của anh.
Trước mặt Độc Lang, đảm lưu manh như bọn của Bánh Nướng chỉ yếu đuối như những con rệp, vốn dĩ không có khả năng đánh trả.
Giống như cuộc đọ sức của một tay quyền anh thật sự và một đứa trẻ con.
Lê Nhất Sinh nhìn đến ngây ra, trời ơi, quyền anh quân đội mà mình tu luyện lại có thể bộc phát ra uy lực có tính hủy diệt như thế à.
Nhưng uy lực bộc phát ra từ quyền anh quân đội của mình không bằng một phần vạn của đối phương.
Lê Nhất Sinh bất giác tự thấy hổ thẹn.
Vốn đi cậu ta còn tưởng mình đã luyện quyền anh quân đội đến mức tuyệt đỉnh rồi, bây giờ xem ra thử mà mình luyện chẳng qua chỉ là trò vặt vãnh.
Đám người Bánh Nướng thì càng thấy sụp đổ hon.
Uy lực mà đối thủ của họ bộc phát ra còn hơn cả thần tiên, đừng nói đến chuyện phản kháng, đến cả một chút năng lực để chống đỡ họ cũng không có nỗi.
Lúc này, trong mắt bọn họ, Độc Lang chính là một ác ma.
Bọn họ bất giác rút về sau, leo lên xe, tránh xa Độc Lang.
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Về nói cho phải Cổ Mộ biết, ba ngày sau tôi sẽ dẫn Lê Nhất Sinh đến tham gia cuộc thi võ thuật”
“Nếu như phái Cổ Mộ không ra mặt thì tôi nhất định sẽ đích thân đến tận nơi để thăm hỏi, diệt sạch toàn phải.”
Đám người Bánh Nướng nhảy lên xe, lúc này họ mới có lại được chút tự tin.
“Các người hãy nghe rõ cho tôi, phải Cổ Mộ tuyệt đối sẽ không buông tha cho các người đầu.” “Còn muốn tham gia cuộc thi võ thuật sao? Các người đăng ký được thì xem như tôi thua.
Chiếc xe phóng đi rất nhanh.
Lê Nhất Sinh quỳ xuống một cái “bịch” trước mặt Diệp Huyền Tần và Độc Lang.
“Hai vị tiền bối, tôi muốn bái hai người làm thầy, học quyền anh quân đội, mong tiền bối có thể tác thành”
Diệp Huyền Tần nói: “Muốn học quyền thì được nhưng cậu phải thông qua cuộc thi võ thuật trước.”
Lê Nhất Sinh tỏ vẻ khó xử và nói: “Hai vị tiền bối, hai người cũng đã nghe rồi đấy.
“Lúc nãy người của phái Cổ Mộ nói giám khảo là người của bọn họ, đến cả việc ghi danh còn khó nữa là.”
Diệp Huyền Tần an ủi: “Yên tâm, cậu chỉ cần chuẩn bị thật tốt để thi là được.”
“Những chuyện khác giao cho chúng tôi.” Lê Nhất Sinh cắn chặt môi và nói: “Được, tôi tin hai người.”
Mặc dù nói như thế nhưng trong giọng nói của cậu ta vẫn còn chút nghi ngờ.
Cậu ta nghi ngờ năng lực của hai người họ, thật sự có thể đạt đến cấp quan giám khảo sao?
Diệp Huyền Tân nói: “Ba ngày sau, tôi sẽ đến đón cậu đi ghi danh.”
“Độc Lang, chúng ta đi trước.”
“Đợi một lát.” Bà cụ già đột nhiên lên tiếng.
Diệp Huyền Tần nói: “Bà cụ, bà có việc gì sao?”
Bà cụ già đưa tay ra sờ về phía Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần lập tức đưa tay ra đỡ lấy bà ấy. . ngôn tình hài
Bà cụ già nói: “Anh thanh niên này, có tiện ra ngoài nói chuyện không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu và nói: “Đương nhiên là tiện rồi.”
“Độc Lang, cậu ở đây chỉ cậu ta quyền anh quân đội.
“Tôi cùng với bà cụ ra ngoài đi lòng vòng một lúc.”