Kết hôn được mấy chục năm, vì nguyên nhân Từ Huy Hoàng quá “hèn nhát” cho nên bà ngoại vô cùng thờ ơ với ông, cho tới bây giờ vẫn luôn coi thường gia đình họ.
Đánh chết họ cũng không nghĩ tới, tầm tuổi này rồi mà bà ngoại lại đột nhiên thay đổi thái độ, còn gắp thức ăn cho ông, nói lời xin lỗi.
Cuộc sống khổ cực kéo dài đó cuối cùng đã kết thúc.
Tuy nhiên, Từ Huy Hoàng biết rõ, ông có thể nắm được công ty dược Nhân Hòa cũng là nhờ công của Diệp Huyền Tần.
Ông không muốn mạo hiểm lĩnh công, nói: “Mẹ ơi, thật ra, tất cả những điều này là công lao của Diệp Huyền Tần hết.”
Bà ngoại ngạc nhiên nói: “Công lao của Diệp Huyền Tần sao?”
Từ Đại Hải gật đầu: “Là Diệp Huyền Tần, ngày hôm qua con kêu bố chiêu mộ binh sĩ, càng nhiều càng tốt.”
“Thậm chí còn nói rằng công ty dược Nhân Hòa đã chuẩn bị hợp đồng hợp tác với bố.”
“Đoán không sai, tất cả những thứ này đều là con sắp xếp hết.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Bố, bố nghĩ nhiều quá rồi, con chỉ đề nghị với Nhậm Tiền liên thủ cùng hợp tác với bố thôi.”
“Nguyên nhân chủ yếu cũng là do năng lực của bố quá xuất chúng, chiếm được sự ưu ái của Nhậm Tiền.”
Từ Huy Hoàng nghi ngờ hỏi: “Thật vậy sao.”
Nhiều dấu hiệu cho thấy Diệp Huyền Tần đã làm tất cả những điều này.
Ông không tin những gì Diệp Huyền Tần nói.
Chu Tuấn Bình cười khổ cùng với Nhậm Tiền.
Diệp Huyền Tần này sao lại khiêm tốn như vậy, rõ ràng là ông chủ lớn của công ty dược Nhân Hòa, lại còn đẩy công lao của mình ra ngoài!
Thế giới của những người giàu có tôi không thể hiểu nổi.
Diệp Huyền Tần hỏi lại Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, hiện tại công việc kinh doanh của chúng ta bao gồm kiến trúc, dịch vụ ăn uống và chăm sóc y tế, nhiều ngành cũng hơi phức tạp. Một mình em có thể quản lý nổi không?”
Từ Lam Khiết xoa xoa huyệt thái dương: “Đúng vậy, chuyện buôn bán của chúng ta quả thực có chút lộn xộn. Nhưng không sao cả, cùng lắm thì em hy sinh chút thời gian nghỉ ngơi để quản lý.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Anh nghĩ như vậy không ổn đâu. Hay là như vậy đi, chúng ta hãy tích hợp những doanh nghiệp này thành một, xây dựng thành một tập toàn, thế nào?”
“Tên của tập đoàn anh cũng nghĩ xong rồi, đặt tên là tập đoàn Diệp Linh đi.”
“Lúc đó em sẽ là giám đốc của tập đoàn. Bố chịu trách nhiệm về phương diện chữa bệnh. Còn phần khách sạn Thủy Cung cứ giao cho cho anh xử lý.”
Đôi mắt Từ Lam Khiết đột nhiên sáng lên: “Đúng vậy, sao em không nghĩ tới chứ, chúng ta hiện tại hoàn toàn có khả năng và vốn liếng để xây dựng nên một tập đoàn mà.”
“Một khi tập đoàn được đưa ra thị trường, giá thị trường sẽ tăng vọt, hàng chục tỷ không phải là vấn đề, khi đó gia đình chúng ta sẽ trở thành một gia đình nhị lưu.”
“Tuy nhiên, ý kiến của anh không được tốt lắm. Nhân tài như anh vậy sao có thể trở thành giám đốc chi nhánh phụ trách phục vụ ăn uống được? Loại công việc này nên để cho Cá Nhỏ làm thì hơn.”
Diệp Huyền Tần tò mò hỏi: “Ồ, vậy em nghĩ người tài giỏi như anh phải làm việc gì nào?”
Từ Lam Khiết: “Tiếp tục làm nhân viên bán hàng thôi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
Từ Lam Khiết: “Nhân viên bán hàng nhỏ bé, anh đã tóm gọn trong tay Công ty kiến trúc Phương Viễn, hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành, 30% cổ phần của khách sạn Thủy Cung và hợp đồng với công ty dược Nhân Hòa rồi đó.”
“Lần sau, không chừng anh có thể mang lại được một hạng mục nào đó lớn hơn.”
“Anh không làm nhân viên bán hàng thì quả là phung phí của trời.”
Mọi người đều cạn lời.
Đúng vậy, anh phải là nhân viên bán hàng chính là phung phí của trời!
Không phải, không phải, không phải, không chỉ là phung phí của trời nữa mà là trời đất không tha!
Từ Lam Khiết có thể có một nhân viên bán hàng chất lượng như vậy nhất định là đời trước đã đi cứu vớt thế giới.
Mặc dù Diệp Huyền Tần không hài lòng với cách sắp xếp công việc, nhưng anh không phản bác lại.
Anh liếc nhìn Lý Khả Diệu, thấy bà có chút buồn bã.
Bà buồn bã cũng là bình thường, thấy người nhà đều làm việc ở lĩnh vực mình yêu thích, còn bà chẳng làm được gì, làm bà chủ trong gia đình chắc bà cũng thấy khó chịu.”