Chiến Thần Phong Vân

Chương 2004: Chương 2004




Mấy người đồng hương hỏi: “Miêu Tử Ngôn, đừng khóc nữa, nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra đi!”

Miêu Tử Ngôn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đến chỗ tộc trưởng lấy lương lực, chuẩn bị đem cho những người chăn nuôi gia súc trong thôn.”

“Trước kia mỗi lần tôi đến, Ánh Nguyệt đều ra sẽ gọi tôi tới uống trà sáng, nhưng hôm nay sau khi tôi tới, lại không nhìn thấy bóng dáng của Ánh Nguyệt đâu.”

“Tôi cứ nghĩ là do Ánh Nguyệt ngủ quên, vốn dĩ cũng không để tâm.”

“Kết quả là khi tôi đi ngang qua phòng ngủ của Ánh Nguyệt, tôi thấy cửa phòng ngủ của Ánh Nguyệt không đóng, xin xuyên qua khe cửa tôi nhìn thấy Ánh Nguyệt đang nằm trên giường ngủ.”

“Tôi vội vã vào phòng ngủ, cố gắng đánh thức Ánh Nguyệt. Nhưng khi tôi bước vào, tôi phát hiện ra rằng Ánh Nguyệt đã …”

“Cô ấy tái mét, môi tím tái, không có dấu hiệu của sự sống, trông như bị ngạt thở mà chết …”

“Huhu, tôi không có vợ con, vẫn luôn coi Ánh Nguyệt như con gái ruột của mình. Nếu như để tôi là biết kẻ nào nhẫn tâm ra tay với Ánh Nguyệt, tôi nhất định phải ăn thịt, uống máu hắn ta, để trả thù cho Ánh Nguyệt!”

Dân làng đồng lòng căm thù, cùng nhau đứng lên đánh gục tên sát nhân.

Vào lúc này, một ông già đức cao vọng trọng bước tới chỗ Ánh Nguyệt, kiểm tra đồng tử và cánh tay của Ánh Nguyệt.

Một lúc sau, cảm xúc của ông lão liền trở nên kích động, cánh tay khẽ run lên: “Ánh Nguyệt, cái này rõ ràng là trúng phải trùng độc mà chết, trời ơi, rốt cuộc là ai hạ trùng độc Ánh Nguyệt.”

Cái gì!

Khi hay tin Ánh Nguyệt bị trúng trùng độc mà chết, cảm xúc của dân làng lại càng thêm kích động.

Từ trước đến nay, Miêu Tộc có một luật bất thành văn, người Miêu Tộc tuyệt đối không thể hạ trùng độc người Miêu Tộc, cho dù là Hắc Miêu hạ trùng độc Bạch Miêu cũng không được phép.

Những quy tắc tổ tiên không dám phản bội này, lại bị bọn họ làm trái, phản ứng của bọn họ làm sao có thể không kích động được?

Tuy nhiên, một số người vẫn đặt câu hỏi: “Nhị trưởng lão, ông có thể chắc chắn rằng Ánh Nguyệt chết do trúng trùng độc chứ? Hay là ông hãy kiểm tra lại đi.”

Ánh mắt của nhị trưởng lão rơi vào một ông già tầm bảy mươi tuổi khác: “Tam trưởng lão, làm phiền ông kiểm tra lại thi Ánh Nguyệt một lần nữa”

Tam trưởng lão cũng bước tới, kiểm tra cơ thể Ánh Nguyệt.

Một lúc sau, tam trưởng lão cũng quả quyết: “Những gì mà nhị trưởng lão nói là đúng, Ánh Nguyệt đúng là bị trúng trùng độc mà chết, hơn nữa còn là vương trùng độc trong các loại trùng độc, trùng độc đoạt mạng!”

Vừa nói đến trùng độc đoạt mạng.

“Trùng độc đoạt mạng, là loại trùng độc điển hình nhất của Hắc Miêu, chết tiệt, đây không phải là trùng độc của người hạ độc Hắc Miêu sao?”

“Chúng ta đã bị Hắc Miêu chèn ép tới mức này rồi, đối với bọn họ là bảo sao nghe vậy, vô cùng thấp kém, nhưng bọn họ lại ngày một biến chất, thậm trí còn giết hại Ánh Nguyệt … Làm sao chúng ta có thể chịu được nữa!”

“Món nợ này, tôi không thể nào nhẫn nhịn được.”

“Nhất định phải hỏi cho rõ, tại sao bọn họ lại nỡ ra tay với đức trẻ nhỏ như vậy!”

Bị kích động, dân làng muốn thành lập thành đội để chống lại Hắc Mao.

Miêu Tử Ngôn đột nhiên hét lên, “Các đồng hương, nghe tôi nói một câu, chúng ta đều biết động cơ ra tay của Hắc Mao.”

Ánh mắt của mọi người ở đó đều tập trung vào Miêu Tử Ngôn.

Nhị trưởng lão nóng lòng nói: “Miêu Tử Ngôn, nói hết những gì cậu biết đi.” Miêu Tử Ngôn hằng giọng nói: “Có lẽ mọi người đều biết hôm qua thánh nữ đưa một người trở về. Người đàn ông đó, tên là Diệp Huyền Tần.”

“Ngày hôm qua, ngay khi Diệp Huyền Tần đến tường rào bao quanh làng của chúng ta, đã gặp ngay được thánh nữ Hắc Miêu, Miêu Hắc Từ. Hai người cãi cọi và xảy ra xung đột vô cùng kịch liệt, cuối cùng Diệp Huyền Tần đánh cho Miêu Huyền Tần rơi xuống hồ nước, suýt chút nữa chết đuối.”

“Như mọi người đều biết, Miêu Hắc Từ là một chủ nhân thích giữ mặt mũi, mà hắn ta lại bị đánh cho tan tác trước mặt thuộc hạ, chắc chắn sẽ không nén cơn giận này đâu.’ “Hắn ta ở ngay tại đó đưa ra mấy lời cô cùng độc ác, muốn chúng ta trước tối ngày hôm nay phải đem đầu của Tuyết Mai và Diệp Huyền Tần qua đó.

Có thể là chúng ta đối với Miêu Hắc Từ mà nói không hề có chút cảm tình nào, cho nên mới ra tay giết hại Ánh Tuyết, làm như vậy để cảnh cáo chúng ta!”

Các đồng hương bùng nổ ngay tại chỗ.

“Cái gì, còn có chuyện này sao!”

“Chết tiệt, đồ khốn kiếp, vô liêm sỉ!”

Tên họ Diệp đó đây là muốn hại chết chúng ta rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.