Rất nhanh Diệp Huyền Tần đã đi tới công trường.
Tình cảnh trước mắt khiến anh vô cùng phẫn nộ!
Từ Lam Khiết từ xa xa đã nhìn thấy Diệp Huyền Tần, vội vàng chạy tới: “Diệp Huyền Tần, anh mau đi về đi.”
“Bọn họ người đông thế mạnh, đừng đối đầu với bọn họ!”
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng vuốt ve tóc của Từ Lam Khiết: “Đáng chết, làm rối tóc vợ tôi.”
“Yên tâm đi vợ, hôm nay anh sẽ báo thù cho em!”
Từ Lam Khiết tức giận giậm chân một cái: “Đều đã đến lúc nào rồi mà còn đùa giỡn, anh mau chạy trốn đi…”
Có điều, Diệp Huyền Tần đã nhanh chân hướng đến chỗ Hắc Long đi đến: “Anh không có nói đùa.”
“Anh đã nói rồi, vợ của anh thì chỉ có anh mới có thể bắt nạt!”
Hắc Long cũng đã phát hiện ra Diệp Huyền Tần, lập tức ngừng đánh nhau, bảo đàn em bao vây Diệp Huyền Tần chặt chẽ.
“Hừ, mày cái này con rùa đen rút đầu cuối cùng cũng dám thò đầu ra rồi!”
“Thức thời thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi một chuyến, tránh cho da thịt phải chịu khổ.”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nhìn đối phương: “Ông chủ của các người là ai?”
Hắc Long kiêu ngạo nói: “Ngày hôm nay cho dù là chết thì cũng muốn cho mày rõ ràng một chút, ông chủ bọn tao chính là Bạo Long!”
Diệp Huyền Tần nhíu nhíu mày: “Bạo Long là mặt hàng gì? Chưa từng nghe nói bao giờ.”
Hắc Long giận dữ: “Mẹ nó, con mẹ nó mày muốn chết sao!”
Trình Hạ Vũ vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Anh rể, Bạo Long là hoàng đế của thế giới ngầm ở Tân Hải.”
“Ồ.” Gương mặt Diệp Huyền Tần đầy vẻ thất vọng.
Vốn là cho rằng lần này có thể bắt được con rồng cấp tỉnh đây, không nghĩ tới chỉ là con tôm nhỏ cấp thành phố.
Quên đi, trước tiên giải quyết con tôm nhỏ này đã.
Sau lưng con tôm nhỏ này, khẳng định còn có cá lớn. Nếu con tôm nhỏ chết rồi thì cá lớn tự nhiên sẽ nổi lên mặt nước.
Diệp Huyền Tần nói: “Các người không tư cách nói chuyện với tôi, đi gọi Bạo Long tới đây.”
Hắc Long: “Con mẹ nó mày muốn chết sao, ông đây có thể tới là cho mày mặt mũi lắm rồi.”
“Mày có đi theo bọn tao hay không? Không đi đừng trách ông đây ra tay tàn nhẫn!”
Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Chỉ bằng các người? Còn không có tư cách động tay động chân với tôi!”
Lúc này, bốn chiếc xe van gào thét mà đến, dừng ở bên cạnh bọn họ.
Sau đó, Sở Trương dẫn mười mấy đàn em xuống xe: “Anh Tần, đánh ai vậy!”
Vừa chạy đến liền trực tiếp hỏi “đánh ai”, vô cùng thô bạo!
Hắc Long phát hiện Sở Trương, nhất thời cười lớn: “Tao tưởng là ai chứ, hóa ra là bại tướng dưới tay tao.”
“Sao hả, Diệp Huyền Tần kia, mày chỉ có ngần ấy bản lĩnh, mời tới mấy thằng oắt con vô dụng thay mày ra mặt thôi sao?”
Sở Trương có chút đau đầu, không nghĩ tới lại đụng phải cái tên Hắc Long này.
Anh ta đã từng xảy ra xung đột với Hắc Long, một mình Hắc Long nghiền ép anh ta và bốn cái cấp dưới.
Hiện tại Hắc Long lại còn dẫn theo mười mấy người tinh anh thì chắc chắn anh ta lại càng không phải là đối thủ.
Nhưng, vì muốn chiếm sự ưu ái của Diệp Huyền Tần, anh ta phải cố gắng giả vờ trấn định: “Hừ, muốn ra tay thì ra tay, bớt mẹ nó mấy lời uy hiếp đi.”
“Mẹ nó.” Hắc Long giận tím mặt: “Con mẹ nó mày đúng là tự tìm đường chết mà.”
Diệp Huyền Tần nói với đám người của Sở Trương: “Lấy ra hết bản lãnh thật sự của các người đi để tôi xem một chút.”
“Nếu như biểu hiện quá tệ, thì cút đi còn kịp.”
Sở Trương tức giận hô lên một tiếng: “Các anh em, lên cho tôi, ai mẹ nó để ông đây mất mặt, ông đây tuyệt không tha cho người đó.”
Giết!
Một đám người giống như vừa hít thuốc lắc, xông thẳng lên, rất nhanh đã đánh nhau thành một đám.
Mười người đàn em của Sở Trương đối chiến mười người tinh anh của Hắc Long.
Bản thân Sở Trương thì lại đối chiến với Hắc Long!
Có điều, đội hình song phương có sự cách biệt về thực sự quá lớn, cũng không lâu sau, đội ngũ của Sở Trương đã rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng mà niềm tin “chiếm được sự ưu ái của anh Tần” luôn luôn chống đỡ bọn họ.
Bọn họ từ lâu đã không để ý đến sống chết, đối mặt với sự tấn công của kẻ địch thì không né không tránh, chỉ là điên cuồng tấn công.
Thậm chí, há mồm cắn đối thủ, công kích chỗ mẫn cảm của đối phương…
Như một đám chó hoang nổi điên!”