Dứt lời, anh ta đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái nhỏ con chuột.
Chuột nhỏ ở trong tay anh ta liều mạng giãy dụa, sống rất vui mừng.
Anh ta đem chuột nhỏ bỏ vào trong hộp cơm.
Chuột nhỏ tựa như đang đói chết, ăn như hổ đói.
Ăn xong vài miếng đồ ăn mà Trần Tiến Hà đưa tới, chuột nhỏ bỗng nhiên co giật cả người, ngã xuống mặt đất, miệng sùi bọt mép.
Trên người cũng có giọt máu tràn ra.
Mặt Bạo Long xoẹt một cái liền trắng bệnh: “Mẹ nó, đồ ăn này có độc!”
“Đồ chó Trần Tiến Hà muốn độc chết ông đây mà.”
Độc Lang: “Coi như mày vẫn có chút đầu óc.”
Bạo Long vừa nghĩ tới khả năng vừa nãy thì ợ một tiếng, hôi lạnh chảy ròng ròng.
Có điều, nghi vấn trong lòng anh ta cũng bộc phát: “Trần Tiến Hà, ông Sơn còn cần tôi tới đối phó với Diệp Huyền Tần, vì sao phải hạ độc thủ với tôi?”
Độc Lang: “Bắt mày để đối phó Diệp Huyền Tần? Mày đánh giá cao chính mình rồi.”
“Thứ bọn họ muốn chính là nhân vật sau lưng của mày ra tay. Chỉ khi mày chết thì người sau lưng mày mới sẽ vì báo thù cho mày mà ra tay đối phó Diệp Huyền Tần.”
Bạo Long nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ nó, hai tên súc sinh này, thật là ác độc!”
Giờ khắc này, anh ta mơ hồ cảm giác trong bụng mình có một trận quặn đau, hơn nữa đau đớn cảm giác càng ngày càng kịch liệt, đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng rơi xuống.
“Xong, vừa nãy tao ăn một miếng đồ ăn, tao cũng đã trúng độc rồi.”
Độc Lang: “Không có chuyện gì, anh của tao đã cho tao một viên thuốc giải, có thể giải bách độc.”
Bạo Long vui mừng khôn xiết: “Nhanh… cho tôi nhanh lên. Đại ân đại đức của anh và anh Tần, tôi khẳng định sẽ nhớ cả đời.”
Độc Lang: “Cho, đương nhiên phải cho, có điều không phải hiện tại.”
“Gọi đi, dùng sức mà kêu. Vào lúc này chắc chắn Trần Tiến Hà vẫn còn chưa đi, chờ đến khi xác nhận anh chết thì mới có thể rời đi.”
Bạo Long điên cuồng gào thét: “Cứu mạng, cứu mạng…”
“Đau chết ông rồi… người đâu, tới đây mau…”
“Thầy thuốc, gọi bác sĩ cho tôi…”
Bạo Long gào thét đủ mười phút, lúc này Độc Lang mới cho anh ta thuốc giải.
Sau khi uống thuốc giải, cảm giác đau đớn trong bụng giảm bớt rất nhiều, có điều, một cơn buồn ngủ mãnh liệt bao phủ tới. Đọc truyện tại ( T r ù m T r u y ệ n .C O M )
Không bao lâu sau, anh ta liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Phảng phất chết rồi.
Lính canh bên trong phòng nghỉ ngơi.
Trần Tiến Hà nghe tiếng gào thét của Bạo Long càng ngày càng yếu, cho đến cuối cùng biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta bóp tắt điếu thuốc trong tay rồi nói với một lính canh ngục: “Vừa nãy, anh không có nghe thấy cái gì đúng không?”
Lính canh ngục vội vàng nói: “Vừa nãy tất cả đều bình thường, không nghe thấy động tĩnh gì hết.”
Trần Tiến Hà gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt.”
“Đúng rồi, hôm nay là ai tới thăm nuôi tù nhân hả?”
Lính canh ngục nói rằng: “Là Diệp Huyền Tần.”
“Diệp Huyền Tần mới vừa đi thì Bạo Long đã bị phát độc rồi chết mất, tôi nghi ngờ là Diệp Huyền Tần đã hạ độc cho Bạo Long.”
Trần Tiến Hà tiếp tục nói: “Vậy anh có biết Trần Tiến Hà hay không?”
Lính canh ngục lắc đầu: “Trần Tiến Hà? Nghe cũng chưa nghe nói bao giờ.”
Trần Tiến Hà nở nụ cười: “Rất tốt, hợp tác vui vẻ.”
“Tiền của anh, chờ một lúc tôi sẽ chuyển sau.”
Lính canh ngục vội vàng nói: “Cảm ơn anh Hà, có thể hợp tác với anh chính là vinh hạnh của tôi.”
Trần Tiến Hà vừa rời đi thì không thể chờ đợi được nữa mà chia sẻ cái tin tức tốt này cho Hồ Thanh Sơn.
“Ông Sơn, tất cả thuận lợi. Hy vọng chuyện thầy đã hứa với em thì có thể nói lời giữ lời.”
Hồ Thanh Sơn: “Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ cấp cho cậu quân hàm thiếu úy, tôi sẽ tự tay trao quân hàm cho cậu.”
Trần Tiến Hà: “Cảm ơn thầy đã tác thành.
Lúc này, phòng nghỉ ngơi của lính canh ngục.
Lính canh ngục đóng cửa sổ, bấm một số điện thoại: “Anh Tần, anh quả nhiên liệu sự như thần, tất cả đều bị anh đoán trúng!”
“Yên tâm đi, tôi đã làm tất cả theo lời của anh.”