Hồ Thanh Sơn cũng kinh hoàng, sắc mặt thì lúc xanh lúc trắng.
Nếu như Bạo Long sống chết cắn vào chính mình không tha vậy thì thật là có chút phiền phức.
Có điều cũng còn tốt, từ đầu tới cuối anh ta đều là phái Trần Tiến Hà đi giao dịch với Bạo Long, còn bản thân ông ta thì chưa từng trực tiếp liên lạc.
Anh ta cũng không chứng cứ để cắn chính mình.
Hồ Thanh Sơn nói: “Hừ, Bạo Long, anh có chỗ nhầm lẫn đi. Ông đây đường đường quân nhân, sao lai cùng loại sâu bọ như anh thông đồng làm bậy được.”
“Còn dám nói lung tung vu hại tôi, tôi không tha cho anh!”
Bạo Long: “Vu hại mẹ ông đó. Fuck your mother, lúc ông đây cho ông đưa tiền sao ông không nói ông đây là loài sâu bọ hả?”
“Mấy chuyện bẩn thỉu của ông làm ông đây ngẫm lại cũng cảm thấy buồn nôn!”
Hồ Thanh Sơn bị hoàn toàn chọc giận, lấy súng ra nhắm ngay đầu Bạo Long đầu: “Câm miệng.”
“Lại tiếp tục cắn người linh tinh, ông đây sẽ nổ súng.”
Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn Bạo Long lại.
Hiện tại, Hồ Thanh Sơn đã bị buộc đi lên đến đường cùng, vì diệt khẩu đúng là có khả năng giết người!
Anh nói: “Cho dù là Bạo Long không tư cách làm chứng vậy thì chắc hẳn anh ta có tư cách đi.”
Anh đưa tay chỉ lính canh ngục, anh Hải.
Tim của Hồ Thanh Sơn và Trần Tiến Hà đều nhảy vụt lên, một luồng linh cảm không lành ở trong lòng bọn họ từ từ bay lên.
Đúng như dự đoán, lính canh ngục anh Hải đã lên án Trần Tiến Hà: “Tôi làm chứng, tối hôm qua người đi thăm nuôi tù nhân chính là Trần Tiến Hà.”
“Trần Tiến Hà còn uy hiếp tôi làm chứng giả, để tôi xác định là Diệp Huyền Tần đi thăm nuôi tù nhân, vu khống là anh ấy độc chết Bạo Long.”
“Đúng rồi, anh ta có trả cho tôi một ít tiền, tôi không dám tiêu, nghĩ ngày hôm nay sẽ đi hiến tặng rồi báo cáo anh ta.”
Nói xong, lính canh ngục anh Hải lấy ra một xấp tiền.
Hồ Thanh Sơn cùng Trần Tiến Hà tan vỡ.
Bọn họ mang đến người làm chứng chính xác nhưng mà hiện tại người đó lại thành người làm chứng cho đối phương!
Anh Hải chết tiệt, vậy mà lại làm phản với bọn họ!
Không đúng, hẳn là Diệp Huyền Tần đã mua anh Hải rồi.
Anh… đến tột cùng lúc nào anh đã mua chuộc được anh Hải?
Trần Tiến Hà không cam lòng, vẫn thay mình biện giải: “Anh đánh rắm, đánh rắm, rõ ràng là anh cùng Diệp Huyền Tần thông đồng một nhóm, muốn cắn chết ông đây.”
Lính canh ngục anh Hải nói: “Tôi có chứng cứ, chứng minh ngày hôm qua anh đi thăm nuôi tù nhân, tôi có video trong tay.”
Trần Tiến Hà theo bản năng nói: “Không thể nào, tôi nhìn tận mắt anh xóa bỏ video…”
Nói tới đây, cậu ta mới ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vã che miệng lại.
Nhưng, đã không còn kịp.
Đoàn người bắt đầu thảo phạt lên Trần Tiến Hà cùng với cả nhà bọn họ rồi.
“Vô liêm sỉ, buồn nôn. Đường đường thiếu úy càng làm ra chuyện như vậy, đạo trời không tha.”
“Giết người còn chưa tính, còn vu hại người khác, đúng là sỉ nhục của quân nhân mà!”
“Người như thế thì tốt nhất là nên lăng trì lột da, ông đây đóng thuế nhiều như vậy là để nuôi ra loại ký sinh trùng này sao!”
Thậm chí ngay cả nhà Từ Liên cũng bị liên lụy, bị người ta cố sức chửi.
Hồ Thanh Sơn biết đã không thể cứu vãn, ông ta hoàn toàn thất bại.
Hiện tại biện pháp duy nhất có thể bảo toàn mạng sống chính là đem Trần Tiến Hà đẩy ra ngoài chặn súng!
Ông ta trở tay liền cho Trần Tiến Hà một cái tát: “Súc sinh! Thiệt thòi ông đây coi trọng cậu như vậy, vậy mà cậu lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
“Cậu đây xứng đáng sự vun bón của ông đây đối với cậu sao, xứng đáng với sự tín nhiệm của tổ chức đối với cậu à!”
“Người đến, bắt cái tên này lại, đưa lên tòa án quân sự!”
Cấp dưới Hồ Thanh Sơn tức khống chế Trần Tiến Hà.
Trần Tiến Hà trợn tròn mắt, vội vã cầu xin: “Ông Sơn, cứu em… cứu em… em là…”
Hồ Thanh Sơn vội vàng đánh gãy lời cậu ta, chỉ lo cậu ta cắn đến mình: “Câm miệng. Hiện tại cậu có quyền giữ yên lặng, nhưng những lời cậu nói sẽ được đưa lên làm bằng chứng trước tòa.”
Vừa nói xong, ông ta còn nháy mắt với Trần Tiến Hà.
Ý là để cậu ta bình tĩnh đừng nóng, chính mình sẽ nghĩ biện pháp cứu cậu ta.”