Chiến Thần Phong Vân

Chương 263: Chương 263




Diệp Huyền Tần nhớ rõ, năm đó bố của Chuột Con bị gãy chân, tiền trong nhà đều cầm đi chữa gãy chân cho bố anh ta, cả nhà nhanh chóng nghèo đói.

Chuột Con vì chiêu đãi anh, đành phải đến nhà bác hai để bẻ ngô non.

Kết quả trùng hợp ngay lúc đó bị bác hai của anh ta bắt quả tang.

Bác hai treo Chuột Con lên đánh, đánh đến thương tích đầy mình, thoi thóp.

Cuối cùng vẫn là bố của Chuột Con đang gãy chân phải quỳ xuống, bác hai mới tha cho Chuột Con một mạng.

Diệp Huyền Tần rất tò mò, đã qua nhiều năm như vậy, sao bác hai lại đến tìm mình?

Là đến tìm anh để nương nhờ sao?

Bác hai ngoài cười nhưng trong không cười nhìn công cụ trong tay Diệp Huyền Tần, nói: “Diệp Huyền Tần, không phải cậu là sinh viên tài giỏi sao? Sao lại làm thợ hồ kiếm sống vậy?”

“Nhưng mà, việc này cũng không tệ, nghe nói bây giờ có rất nhiều sinh viên tài giỏi lương cũng không cao bằng thợ hồ đâu.”

“Vừa lúc trong nhà tôi có một phòng cần tu sửa, tôi có thể để ý việc làm ăn của cậu một chút.”

Xem ra ông ta không phải đến nương nhờ anh.

Diệp Huyền Tần đi thẳng vào vấn đề: “Ông tìm tôi có việc gì?”

Bác hai gật đầu: “Đương nhiên là có việc, nếu không tôi đến đây làm gì?”

“Mẹ của Chuột Con bệnh nặng, cần người chăm sóc. Nhưng tôi nghe nói, không biết cậu đã đưa Chuột Con đến chỗ nào đó chữa bệnh rồi.”

“Chuột Con không có ở đây, chỉ có thể nhờ cậu chăm sóc cho bố mẹ Chuột Con rồi. Nếu không hai cái miệng ăn kia sẽ chết.”

Diệp Huyền Tần ngẩng đầu, ý tứ sâu xa nhìn bác hai, như đang suy nghĩ gì đó.

Diệp Huyền Tần vẫn duy trì thái độ hoài nghi với lời giải thích của bác hai.

Quả nhiên, bị Diệp Huyền Tần nhìn chằm chằm, bác hai có chút chột dạ.

Ông ta nói tiếp: “Rốt cuộc cậu có đi chăm sóc bố mẹ của Chuột Con không? Không đi, thì cho tôi một khoản tiền, tôi mời người chăm sóc bọn họ.”

“Dù sao Chuột Con cũng bị cậu đưa đi rồi, cậu nhất định phải thay nó thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng này.”

Diệp Huyền Tần cười cười: “Tôi và Chuột Con tình như anh em, bố mẹ của cậu ấy cũng là bố mẹ của tôi, tôi đi.”

“Lam Khiết, anh đi xem bố mẹ của bạn một chút, em nhất định phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng quá mệt mỏi.”

Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm, đi đi. Nếu như điều kiện chữa bệnh trong thôn không tốt, thì chuyển đến bệnh viện thành phố đi, tiền thuốc men do chúng ta trả.”

Diệp Huyền Tần vuốt vuốt đầu Từ Lam Khiết, dẫn bác hai rời đi.

Hai người vừa đi khỏi, Trần Hạ Lan lại đến.

Nhìn thấy cô ta, Từ Lam Khiết không khỏi căng thẳng: “Hạ Lan, sao cậu lại đến đây?”

Trần Hạ Lan nhìn Từ Lam Khiết, hai mắt có chút ửng đỏ: “Lam Khiết, mình muốn cầu xin cậu một chuyện.”

Từ Lam Khiết càng căng thẳng hơn: “Không phải cậu muốn mình trả Diệp Huyền Tần lại cho cậu chứ.”

Cảnh tượng Trần Hạ Lan quỳ xuống đất cầu xin Diệp Huyền Tần quay lại lần trước, vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.

Trần Hạ Lan vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, Lam Khiết cậu hiểu lầm rồi.”

Cuối cùng nỗi lo trong lòng Từ Lam Khiết cũng được buông xuống.

Bây giờ cô đã sinh ra cảm giác ỷ lại vào Diệp Huyền Tần, nếu không có Diệp Huyền Tần bên cạnh, con đường sao này cô không biết phải tiếp tục đi như thế nào.

“Vậy cậu cầu xin mình chuyện gì, nói đi.” Từ Lam Khiết nói.

Trần Hạ Lan: “Lam Khiết, hôm nay là sinh nhật của mình, mình muốn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật.”

Từ Lam Khiết có chút khó xử.

Dựa vào quan hệ hiện tại của hai người họ, đi chúc mừng sinh nhật cô ấy sẽ rất lúng túng.

Hơn nữa, bây giờ cô bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian…

Cô lắc đầu, từ chối: “Thật xin lỗi, Hạ Lan, tiệc sinh nhật của cậu, mình không tiện đến.”

Cuối cùng Trần Hạ Lan đành chuyển ra đòn sát thủ: “Lam Khiết, tiệc sinh nhật lần này của mình, bạn thân lâu năm của chúng ta là Lý Ngọc Vân cũng đến.”

Từ Lam Khiết có chút kinh hỉ: “Lý Ngọc Vân ở nước ngoài đã về rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.