Gấu Đen sững người một lúc, giọng nói dường như là cậu cả Trịnh Hà?
Anh ta nhanh chóng ra khỏi xe để kiểm tra.
Tiếng hét của Trịnh Hà liên tục vang lên: “Chân của tôi… đau quá … Cứu với!”
Tiếng hét thực sự được phát ra từ cái người đang trần truồng ở giữa đường đó?
Chết tiệt! Đó thật sự là con trai của Trịnh Quốc Khánh?
Gấu Đen có chút suy sụp nhanh chóng chạy qua xem tình hình, dùng sức lập thân thể kia qua xem.
Đó thực sự là Trịnh Hà, bị lột trần và ném trên đường phố. Hơn nữa còn bị anh ta vô tính cán qua. Gấu Đen cảm thấy anh ta chết chắc rồi.
Cùng lúc đó, một số người trong đám đông đã nhận ra Trịnh Hà.
“Này, đây không phải là Trịnh Hà, là cậu cả nhà họ Trịnh sao?”
“Thật sự là nhà họ Trịnh có quyền lực nhất thành phố Giang sao?”
“Tất nhiên rồi, còn nhà họ Trịnh nào nữa.”
“Vậy sao cậu cả nhà họ Trịnh lại bị người ta lột hết quần áo ném ra đường thế này?”
“Hình như còn bị hủy đi ‘tư cách làm đàn ông’ rồi.”
“Đúng là trò cười! Ha ha ha… ”
Chỉ qua một đêm, gia đình họ Trịnh trở nên nổi tiếng chưa từng thấy. Khắp nơi đều truyền tay nhau con trai cả của người giàu nhất thành phố Tam Giang, đã bị hủy cả ba chân, lột trần rồi ném trên đường.
Cùng lúc đó, mọi người bắt đầu chú ý đến Diệp Huyền Tần, người này rốt cuộc có bao nhiêu con át chủ bài chưa lật mà dám đối đầu với nhà họ Trịnh?
Trịnh Hà cuối cùng đã đến để giải cứu, nhưng ngay khi Trịnh Quốc Khánh tỉnh dậy nghe tin Ông ta tức giận đến mức lên cơn đau tim.
“Diệp Huyền Tần, nhà họ Trịnh thề không đội trời chung với mày!”
“Gấu Đen, tung tin nhà họ Trịnh chính thức tuyên chiến với Diệp Huyền Tần.”
Gấu Đen: “Vâng.
Quán trà Bát Bảo, Vương Minh vừa uống trà vừa xem tài liệu với vẻ thích thú.
Tài liệu đó ghi lại nội dung mâu thuẫn giữa Diệu Huyền Tần và Trịnh Quốc Khánh.
Sau khi đọc thông tin, Vương Minh ném thông tin cho Tử Hàm. Ông ta lấy thông tin và xem xét nó.
“Điểm yếu lớn nhất của thanh niên này là gan dạ, gan dạ, bất chấp hậu quả. Với thế lực của anh ta hiện tại không đủ để đối phó với nhà họ Trịnh.”
“Không có đầu óc, con đường này không đi bao lâu. Lần này, chính là muốn diệt trừ anh ta.”
Tử Hàm không bình luận về vấn đề này nữa, hỏi chuyện khác: “Việc cách chức của Chu Thị có liên quan gì đến anh ta không?”
Vương Minh lắc đầu: “Ta đôi hỏi rõ lần này Chu Thị bị cách chức vì khiêu khích tướng quân Trấn Huy. Không liên quan gì đến Diệp Huyền Tần.”
“Sĩ quan Trấn Huy đã đến thành phố Tân Hải?”
“Chắc là vậy rồi.”
Ngay sau khi điện thoại cá nhân của ông ta vang lên. Có không quá mười người biết số điện thoại của ông ta và người nào trong số họ đều giàu có bậc nhất.
Ông ta trả lời.
Giọng của Hồ Thành Sơn từ trong điện thoại truyền đến:
“Có lẽ ông đã nhận được tin tức Sĩ quan Trấn Huy đã đến thành phố Tân Hải. Lễ chào mừng sắp diễn ra, phải nắm bắt thời cô. Nếu lễ đón bị người khác cướp mất và không kịp đoạt được Tình Yêu Khuynh Thành, ông chủ chúng ta sẽ không vui.”
Nói xong, người bên kia cúp máy và không cho Vương Minh cơ hội nói.
Ông ta đau đầu xoa xoa thái dương:
“Lần này làm phiền ông đi một chuyển, đem lửa giữa nhà họ Trịnh và Diệp Huyền Tần thổi càng to càng tốt, khi đó chúng ta cũng rảnh tay.”
Tử Hàm gật đầu, đứng dậy và đi ra ngoài.
Tử Hàm, người đã im lặng gần chục năm và không có bất kỳ động thái nào, cuối cùng cũng sắp phải ra tay.
Bầu trời ở tỉnh Hà Sơn sắp biến đổi. Và họ ngờ rằng Diệp Huyền Tần đã theo dõi họ từ sớm.”