Diệp Huyền Tần có chút bất lực.
Khi còn đi học, Lý Hồng Anh đặc biệt coi thường anh thậm chí còn buộc tội anh ăn cắp của bạn cùng lớp. Không ngờ sau bao nhiêu năm, bà vẫn có thành kiến với bản thân anh sâu sắc như vậy.
Hạ Mộng lo lắng, vội vàng biện hộ: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Diệp Huyền Tần vừa ngồi tù vì người anh em sinh đôi của mình. Anh ấy vô tội.”
Lý Hồng Anh tức giận nói:
“Trong sạch thì sao? Con đừng quên lúc đó đi học anh ta nghèo nhất lớp, bây giờ cũng không có tiền đồ gì. Theo loại người như thế lấy cái gì sống? Lấy cái gì mà đổi đời?”
“Không cần nói nữa, con phải lấy Tiểu Lưu, con chỉ có thể gả cho Tiểu Lưu.”
Hạ Mộng đau lòng nhìn mẹ mình:
“Bây giờ là hôn nhân tự do, mẹ ép con chính là phạm luật. Hơn nữa Lư An Hiển có gì tốt mà mẹ lại nhất quyết chọn anh ta?”
Lưu An Hiển lúc này mới có cơ hội chen vào liền nói:
“Bác chưa nói với em đúng không? Anh đang thầu nhà ăn trong bệnh viện, anh đã hứa sẽ để lại cho mẹ em một gian hàng trong nhà ăn.”
“Con có biết điều đó nghĩa là gì không hả? Gian hàng trong nhà ăn của bệnh viện trăm ngàn người cầu không có đó, Tiểu Lưu có năng lực như thế con tìm ở đâu. Người con rể như thế mới lo được cho mẹ cho con.” – Lý Hồng Anh tiếp tục luyên thuyên.
“Con có biết lợi ích khi có được gian hàng trong nhà ăn bệnh viện không? Chưa kể thu nhập tăng cao, không phải chịu mưa gió, mà còn được coi là nhân viên chính thức, có bảo hiểm, có lương hưu. Diệp Huyền Tần cả đời này cũng không thể đem lại lợi ích như thế cho mẹ và con.”
Đừng nói về nhà ăn ngay cả bệnh viện này là của anh. Lưu Béo đang khoe khoang về thứ của anh, đúng là buồn cười.
“Theo tôi biết, vẫn còn một vài gian hàng trống trong nhà ăn bệnh viện. Chỉ cần có giấy khám sức khỏe, giấy phép kinh doanh, vệ sinh an toàn thực phẩm thì ai thuê cũng được”.
Lưu Béo nói: “Ở xã hội này, không có quan hệ không thể sống. Có người đưa tôi 700 triệu nhưng tôi vẫn không đưa gian hàng cho họ.”
Lý Anh Hồng vui vẻ nói:
“Tiểu Lưu yên tâm, ơn nghĩa này bác không quên đầu.”
“Bác đừng khách sáo với con.”
“Diệp Huyền Tần, Tiểu Lưu cho tôi được một gian hàng trong bệnh viện, anh làm được gì?”
Diệp Huyền Tần thẳng thắn nói:
“Nếu bác có giấy khám sức khỏe, giấy phép kinh doanh và an toàn vệ sinh thực phẩm có thể đậu, đương nhiên là tôi có thể thu xếp. Nếu bác không có, xin lỗi, tôi không thể làm những việc mà trái lương tâm của mình.”
“Đúng là từ nhỏ đến lớn chẳng làm được trò gì.”
“Tôi có thể đưa Lưu Béo này ra khỏi bệnh viện.”