Nhã Mẫn nghe xong thấy an tâm hơn chút lại nhìn qua Diệp Huyền Tần:
“Tôi muốn ông tìm cho Huyền Tần một công việc ổn định, thứ hai là phải giúp em trai tôi trị hết bệnh.”
“Chuyện này thì có gì khó, anh sẽ cho Diệp Huyền Tần theo anh trước làm công nhân. Anh sẽ trả lương cao chờ khi khu du lịch khánh thành, anh sẽ để Diệp Huyền Tần làm bảo vệ, qua một thời gian sẽ thành đội trưởng, không cần lo ăn lo mặc.”
“Còn về chuyện Chuột Con, chỉ cần bỏ nhiều tiền là sẽ chữa khỏi, em đừng lo, anh sẽ trị hết cho em trai em. Chỉ cần em chịu lấy anh thôi hí hí hí…” – Triệu Long cười nham nhở.
Nhã Mẫn cắn môi, nghe tới lợi ích mà Triệu Long có thể mang lại cô chỉ còn cách gật đầu.
Diệp Huyền Tần giữ lấy hai vai cô lắc đầu:
“Chị nuôi, không được đồng ý.”
“Huyền Tần, không còn cách khác đâu, chị đã nói dù phải bán mình cũng sẽ để em được lấy vợ, có tương lai mới.”
Diệp Huyền Tần xúc động, sống mũi cay cay, không ngờ đối với một người em trai không có chút quan hệ quyết thống nào cũng lo lắng như vậy.
“Nhã Mẫn, chị có xem em là em trai không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì chị gái của Diệp Huyền Tần này không thể kết hôn qua loa như vậy.”
“Có gì mà qua loa, muốn sính lễ đúng không, anh mang qua hôm nay cho em luôn.” – Triệu Long nói.
“Tránh ra, anh không xứng.” – Diệp Huyền Tần nghiêm mặt.
Chị gái của Diệp Huyền Tần anh một khi kết hôn phải khiến cho cả nước này ngưỡng mộ.
“Chị nuôi, chị phải kết hôn với người xứng đáng, em cũng sẽ cho chị hôn lễ lớn nhất nước, một phần của hồi môn khiến cho tất cả mọi người phải ngước nhìn.”
Nhã Mẫn cười khổ, vỗ vỗ vai anh:
“Được rồi, chị hiểu tấm lòng của em rồi.”
Không ai tin vào những lời nói của anh, nào là của hồi môn thật lớn rồi cả hôn lễ lớn nhất nước. Ai cũng nghĩ Diệp Huyền Tần không chỉ nghèo mà còn bị bệnh thần kinh rồi.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Ông Triệu, hôm nay tôi mang sính lễ qua luôn có được không?”
Ông bà Triệu nhìn nhau không nói, nếu mà nghe theo thì khác nào là bán con gái.
Mấy người vây xem mặc dù cũng luyến tiếc cho một cô gái tốt như Nhã Mẫn phải gả cho một kẻ vừa già vừa xấu như Triệu Long. Nhưng ai chẳng sợ thế lực ở thôn của bố con họ Triệu nên đều khuyên can Nhã Mẫn gả đi.
“Ông Triệu à, nuôi con gái chính là nhờ vào mấy lúc này, dù sao Triệu Long cũng biết kiếm tiền như thế, con rể vậy không thiệt đâu.”
“Đúng đó, cả nhả ông và cả bệnh tình của Chuột Con, đều trông chờ vào hôn sự của Nhã Mẫn.”
“Các người im hết đi! Triệu Long không xứng với chị tôi.” – Diệp Huyền Tần lạnh giọng.
“Huyền Tần, con vào phòng chị nghỉ ngơi đi, chuyện này đừng xen vào nữa.” – Bà Triệu thở dài.”