Chiến Thần Phong Vân

Chương 302: Chương 302




Mẹ Triệu hai tay che mặt, ngồi xổm xuống đất khóc thút thít.

Diệp Huyền Tần tiến lên phía trước, đỡ mẹ Triệu đứng dậy: “Mẹ nuôi, hôm nay là ngày đáng ra phải vui mừng, mau nín khóc đi.”

Mẹ Triệu nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Huyền Tần hai cái: “Đứa con trai ngốc này, từ chẳng có gì, dốc sức có được quyền thế như hôm nay, nhất định là chịu không ít đau khổ, không ít khổ nạn rồi.”

“Ở thời điểm khó khăn nhất, tại sao không tìm chúng ta? Tại sao lại một mình gánh chịu? Chúng ta còn có thể không nuôi nổi con sao.”

Diệp Huyền Tần mỉm cười, lau nước mắt trên khóe mi của mẹ Triệu.

Người ngoài, chỉ cần biết bạn bay có cao hay không.

Cũng chỉ có cha mẹ, mới có thể quan tâm bạn bay có mệt hay không.

Ông Triệu bỗng nhiên phá lên cười, nước mắt vui mừng cuộn trào mãnh liệt: “Tốt, tốt, tốt!”

“Tôi vốn biết, Tam Tần là có tài cầm binh, số phận vua chúa, một ngày nào đó nó sẽ một phát bay lên trời, khiến người ta tràn đầy ngưỡng vọng.”

“Nó, tuyệt đối không phải là kiểu mấy người hay nói là phụ hồ, bám váy đàn bà đâu!”

“Mấy người, còn không có quyền làm nhục nó.”

Mọi người đều lộ ra vẻ áy náy.

Người bác sĩ khổ sở khuyên nhủ: “Ông Triệu, bệnh tình của ông không được ổn định, hiện tâm trạng không thể quá kích động.”

“Đi, cùng tôi trở về chữa bệnh trước đã.”

Ông Triệu khăng khăng không chịu: “Không được, hôm nay là ngày bùng phát của lão Triệu này, không thể cứ như thế mà bỏ lỡ.”

Chị Nhã Mẫn nín khóc mỉm cười: “Cha, cha đi chữa bệnh trước đi. Tam Tần cũng sẽ không chạy đâu, chữa khỏi bệnh, cha cùng với Tam Tần cùng nhau uống rượu.”

Ông Triệu từ đầu tới cuối cười như điên không ngừng: “Được, Tam Tần, cha nuôi của con đi chữa bệnh trước.”

“Chờ lát nữa cha con ta cùng uống một ly. Thằng con này, tuổi bây giờ đã có thể cùng cha của con uống rượu rồi. Ha ha, ha ha…”

Vị bác sĩ lắc đầu cười khổ, thôi rồi, thuốc uống khó khăn lắm mới hạ được huyết áp xuống, ngay lúc này đoán rằng lại nổi lên rồi.

Diệp Huyền Tần nhìn Nhã Mẫn cười một cái: “Chị Nhã Mẫn, hôm nay chị chính là con trời, là người thống trị những người này, bao gồm cả em.”

“Em hôm nay có oán báo oán, có ơn báo ơn.”

Hàng xóm ở đó nhất thời khẩn trương.

Cho tới nay ở trong lòng bọn họ, cả nhà ông Triệu chính là đồ vô dụng bất lực mặc cho bọn họ bắt nạt, ai cũng đều ăn hiếp cả nhà của ông.

Nhỏ như việc đổ rác trước cửa nhà ông đến việc lớn như chiếm đoạt ruộng đất.

Chỉ dựa vào năng lực hiện tại của Tam Tần, nếu thật muốn trả thù mà nói, bọn họ khẳng định là chịu không nổi.

Tất cả mọi người đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Nhã Mẫn, tâm trạng khẩn trương đến cùng cực.

Nhã Mẫn nói: “Được rồi, đều là hàng xóm láng giềng, vì một mâu thuẫn nhỏ mà trở mặt, vốn là không đáng.”

Hàng xóm đến cuối cùng cũng nhẹ lòng, bắt đầu lấy lòng bọn họ.

“Nhã Mẫn, với tấm lòng này của con, nhà con không thăng quan tiến chức nhanh chóng vậy thật không có thiên lý rồi.”

“Nhã Mẫn, sau này việc tưới tiêu của nhà con, cứ giao cho chú.”

“Đúng vậy, lúc trước cha của con chân đi lại không tiện, không thể tưới nước, đều là hàng xóm giúp nhà con tưới nước.”

“Trước kia chú có thể giúp nhà con, sau này cũng giúp nhà con giống như vậy.”

Nhã Mẫn cười nói: “Đúng vậy, trước kia việc tưới tiêu đều là nhờ hàng xóm giúp đỡ, cám ơn mọi người.”

“Nhưng mà, sau này có thể cũng không cần rồi.”

Đùa à, chỉ với bản lĩnh hiện tại của Tam Tần, làm sao có thể còn cho phép cả nhà bọn họ làm nông nữa.

Cô ta tiếp tục nói: “Đúng rồi Tam Tần, trong làng của mình chỉ có một cái giếng, đã hư rồi, việc tưới tiêu không có cách.”

“Hay là chúng ta chi ra ít tiền, đào thêm mấy miệng giếng nữa.”

Diệp Huyền Tần gật đầu một cái: “Ừm, không thành vấn đề.”

“Nhưng mà, bây giờ là mùa tưới nước nước rồi, hiện tại đào giếng thì không còn kịp nữa.”

“Như vậy đi, em trực tiếp cho nơi này đổ mưa xuống.”

Mọi người nghe được dở khóc dở cười.

Tam Tần này, là đang nói đùa cùng chúng ta sao.

Cậu coi như là quyền thế ngút trời đi, nhưng có thể quản luôn chuyện trời mưa chắc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.