Chiến Thần Phong Vân

Chương 352: Chương 352




Mặt mũi Vương Minh đang cau có thì bỗng điện thoại ông chợt reo lên.

Là Hồ Thanh Sơn gọi đến.

Hồ Thanh Sơn: “Vương Minh, hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành còn chưa thắng được nữa sao?”

“Vừa nãy ông chủ của chúng ta có gọi điện thoại cho tôi đấy, cảnh cáo nếu trong vòng năm ngày còn chưa thắng được thì tự gánh lấy hậu quả.”

Vương Minh lạnh lùng nói: “Cố vấn Sơn, tôi hỏi ông, tại sao ông không đích thân đi đoạt hạng mục Tình Yêu Khung Thành này?”

Cố vấn Sơn: “Vô nghĩa, khi đó ông chủ đã phân chia trách nhiệm cho chúng ta rồi còn gì, tôi phụ trách các quyền lợi ngoài sáng, ông phụ trách các hạng mục trong tối.”

“Hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành là hạng mục doanh nghiệp, cho nên đương nhiên ông phải quản rồi.”

“Hơn nữa, nếu như tôi dùng thân phận thật để làm việc thì đối với những đối thủ đang chờ thời cơ ra tay chắc chắn sẽ bắt được nhược điểm là tôi, nếu như đối thủ của ông chủ bắt được nhược điểm của mình thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu.”

Vương Minh cười lạnh: “Hừ, tôi thấy rõ ràng ông đang sợ hãi xuất thân của Diệp Huyền Tần thì có, vậy nên mới từ chối ra tay chứ gì.”

Cố vấn Sơn: “Xuất thân của Diệp Huyền Tần sao? Xuất thân của cậu ta thế nào? Tôi muốn nghe một chút đấy.”

Vương Minh: “Người chống lưng cậu ta là sĩ quan Trấn Huy.”

Cố vấn Sơn: “Vương Minh ơi Vương Minh, ông khôn khéo một đời nhưng lại nhất thời hồ đồ thế hả! Đến cái chuyện thế này mà cũng tin cho được.”

“Ông phải biết ông chủ của chúng ta muốn tiếp đón sĩ quan Trấn Huy là để lôi kéo ngài ấy về phía mình.”

“Nếu Diệp Huyền Tần là người của sĩ quan Trấn Huy thì ông chủ sẽ bảo chúng ta ra tay đối đầu với hắn làm gì? Đây còn không phải là đối đầu chống lại sĩ quan Trấn Huy à?”

Vương Minh trầm ngâm một lúc: “Vậy ông giải thích thế nào về chuyện sĩ quan Trấn Huy đi bắt năm trăm con ngựa chết ở thành phố Giang, cứu Diệp Huyền Tần.”

Hồ Thanh Sơn: “Đó là vì sĩ quan Trấn Huy đi ngang bến tàu bỏ hoang ở biển Hoa Đông, tình cờ chạm mặt bọn xã hội đen, vì chức trách nên mới ra tay thôi, không có liên quan gì đến Diệp Huyền Tần cả.”

Vương Minh: “Vốn dĩ sĩ quan Trấn Huy ở Tân Hải, sao đột nhiên lại chạy tới thành phố Giang chứ?”

Hồ Thanh Sơn: “Vương Minh, xem ra là tôi xem trọng ông quá rồi, chút chuyện nhỏ này ông cũng không điều tra ra được à? Tử Hàm bên cạnh ông chỉ được vậy thôi sao, không thấy ngại khi tự xưng là trung tâm tình báo à?”

Vương Minh liếc mắt nhìn Tử Hàm, trong mắt không rõ ý gì.

Tử Hàm cúi đầu uống trà.

Vương Minh nói: “Nói một chút tôi nghe xem, vì sao sĩ quan Trấn Huy lại tới thành phố Giang.”

Hồ Thanh Sơn đáp: “Hẳn ông phải biết nhà họ Từ ở thành phố Giang chứ?.”

Vương Minh: “Biết. Nhà họ Từ là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Giang.”

Hồ Thanh Sơn: “sĩ quan Trấn Huy đến thành phố Tân Hải là vì muốn tiếp theo đó một đường đến nhà họ Từ bên thành phố Giang.”

“Ông lão ở nhà họ Từ của thành phố Giang có ơn cứu mạng sĩ quan Trấn Huy.”

“Ngày mai là ngày giỗ của ông lão nhà họ Từ, sĩ quan Trấn Huy đích thân đến đây cúng kiến.”

Vương Minh chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Hồ Thanh Sơn lạnh lùng nói: “Mau ra tay đi. Nếu không, chọc giận ông chủ, có thể ông chủ sẽ phế bỏ quân cờ này mất.

Cúp điện thoại.

Hồ Thanh Sơn xoa xoa hai bên huyệt thái dương, cơn đau đầu mới thuyên giảm đôi chút.

Vài ngày gần đây, ông hay bị đau đầu.

Học trò của ông – Trần Tiến Hà bị giam, tinh thần bị tra tấn của ông đang trên đà suy sụp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mời sang bên đó.

Người nhà Trần Tiến Hà, Trần Hạ Lan và Trần Uyên một ngày gọi ba cuộc, nhờ ông cứu Trần Tiến Hà.

Thậm chí còn uy hiếp ông, nếu ông không cứu được Trần Tiến Hà ra thì sẽ ra tòa án cáo buộc Trần Tiến Hà bị Hồ Thanh Sơn xúi giục nên mới hạ độc Bạo Long.

Bây giờ, Hồ Thanh Sơn chỉ có một con đường để đi.

Đó là giành được hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành càng sớm càng tốt, tổ chức tiếp đón sĩ quan Trấn Huy, lôi kéo ông ta đứng về phía mình.

Khi đó chỉ cần một lời của sĩ quan Trấn Huy cũng đủ cứu ông ta khỏi biển lửa này!

Điện thoại bên này, Vương Minh nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên nói: “Ông bạn già, sao lại gạt tôi?”

Vương Minh ngơ ngác một chút, chén trà vừa bưng lên đã đặt ngược xuống: “Tại sao chứ?””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.