Vương Minh nói: “Sĩ quan Trấn Huy sẽ tham gia lễ tưởng niệm ở gia đình ông, như vậy mà không vui sao?”
A!
Từ Hiên Thắng lại kêu lên một tiếng.
Sĩ quan Trấn Huy, một trong những vị tướng huyền thoại của Đại Hạ.
Nghe đồn là người sau lưng chỉ huy Diệp.
Loại người như thần thánh cao cao tại thượng đến thế mà lại đến tham dự ngày giỗ ông lão nhà họ Từ sao?
Nhà họ Từ làm gì có tài đức gì chứ.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là Vương Minh đang lấy chuyện này để trêu đùa mình thôi.
Từ Hiên Thắng vội vàng nói: “Ông Minh, nhất định là ông nghe nhầm rồi.”
“Nhà họ Từ nhỏ bé sao có thể là nơi mà sĩ quan Trấn Huy sẽ ghé qua chứ. Thậm chí còn nói ngài ấy sẽ ghé dự đám giỗ dòng họ, làm sao đáng đây?”
Diêm Vương nói: “Tôi đây không hay nói đùa với người khác đâu.”
“Ông không cần phải tự coi nhẹ bản thân như thế, đúng thật là sĩ quan Trấn Huy sẽ đến dự đám giỗ dòng họ của nhà ông đấy, thật sự tới để tưởng niệm.”
“Theo như tôi biết thì từng có một ông lão của nhà họ Từ có ơn cứu mạng sĩ quan Trấn Huy. Cho nên sĩ quan Trấn Huy, một kẻ có ơn tất báo như vậy đi tưởng niệm ân nhân cứu mạng là điều dễ hiểu.”
Nhận ra sĩ quan Trấn Huy có thể thực sự đến nhà mình cúng kiến, Từ Hiên Thắng rơi lệ vui mừng.
Đích thân sĩ quan Trấn Huy đến tưởng niệm, đây là một vinh dự lớn đấy, chắc chắn sẽ làm rạng rỡ nhà họ Từ lên nhiều.
Chỉ với chút chuyện bằng này thôi cũng có thể khiến nhà họ Từ một bước lên mây.
Ông ta kích động nói: “Ông Vương, không biết là ông lão nào của nhà tôi đã cứu sĩ quan Trấn Huy thế ạ?”
Vương Minh lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
“Có điều, ông nói thật tôi nghe xem, có phải ông cho rằng nếu như sĩ quan Trấn Huy đến dự ngày giỗ dòng họ nhà ông thì nhà họ Từ của ông sẽ thăng tiến nhanh chóng, một bước bay cao không?”
Nghe Vương Minh nói như vậy, Từ Hiên Thắng tỉnh táo lại: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
“Với danh tiếng của sĩ quan Trấn Huy, không khó để giúp gia đình họ Từ của tôi phất lên.”
Vương Minh cười khổ: “Sai, thật là sai lầm. Nhưng mà cũng không trách ông được, chỉ là ông không biết nội tình bên trong mà thôi.”
“Theo như tôi biết, người năm đó đã cứu sĩ quan Trấn Huy đã bị đối xử bất công ở nhà họ Từ, oan ức mà chết đi.”
“Sĩ quan Trấn Huy có thể không biết ơn nhà họ Từ của ông đâu, mà thậm chí là chán ghét mới phải.”
Chuyện này là Vương Minh bịa ra để tiện cho việc thực hiện các bước kế hoạch tiếp theo.
Trái tim Từ Hiên Thắng bỗng nguội lạnh.
Nếu sĩ quan Trấn Huy thực sự chán ghét nhà họ Từ, dựa vào năng lực của ông ta, chỉ cần búng tay một cái, nhà họ Từ sẽ bị xóa sổ.
Từ Hiên Thẳng luống cuống, phải làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Vương Minh nói tiếp: “Nhưng ông không cần phải sợ, tôi có một kế hoạch ở đây, có thể để sĩ quan Trấn Huy không truy cứu trách nhiệm lên đầu ông, thậm chí còn có thể đến gần ông ấy hơn nữa.”
Từ Hiên Thắng nóng lòng nói: “Xin được nghe ông Minh chỉ dạy!”
Vương Minh nói: “Ông hẳn đã nghe qua, bất cứ ai giành chiến thắng trong hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành đều có thể lấy danh phận chủ thầu, ngồi ăn cơm cùng bàn với sĩ quan Trấn Huy.”
“Nếu như ông có thể thắng được hạng mục đó, đích thân chiêu đãi sĩ quan Trấn Huy, như vậy sĩ quan Trấn Huy còn chỉ trích ông được sao?”
“Ít nhiều gì cũng không chìa tay vả mặt người.”
Từ Hiên Thắng nghiêm nghị nói: “Ông là đang nói đến hạng mục Tình Yêu Khuynh Thành bên Từ Lam Khiết sao?”
“Đó là tập đoàn trụ cột trung tâm của Từ Lam Khiết, chắc con bé sẽ không nhường cho tôi đâu.”
Vương Minh cười nói: “Trong tay ông cầm một con dao, trong phút chốc đã có thể cắt bỏ hạng mục, trong phút chốc có thể cắt đứt hạng mục của nhà họ Từ ở Lâm Hải đấy.”
Từ Hiên Thắng: “A, là con dao nào cơ?”
Vương Minh nói tiếp: “Mộ phần của mẹ Từ Huy Hoàng chắc nằm trong nghĩa trang gia tộc đúng chứ?”
“Ông nói xem nếu dời mộ bà ra khỏi nghĩa trang gia tộc, có thể khiến Từ Huy Hoàng sống không bằng chết không?”
“Theo như tôi biết, Từ Huy Hoàng là một người con rất hiếu thảo.”
Đôi mắt Từ Hiên Thắng đột nhiên sáng rỡ: “Ông Minh, tôi hiểu rồi.”
“Tôi biết phải làm gì rồi.”