Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Hạ Mộng, đừng để ý lời nói của anh ta, chỉ cần nghe như gió thoảng qua tai thôi.”
“Diệp Huyền Tần tôi không thẹn với lương tâm.”
Lưu Béo mắng: “Tôi nhổ vào, mặt mũi của anh đâu? Ai cho anh mặt mũi mà nói là không thẹn với lương tâm.”
“Được rồi, tạm thời không đề cập đến vấn đề này nữa. Tiếp theo, chúng ta hãy tập trung vào chuyện bác gái bị người ta hãm hại.”
Lý Xuân Hồng trở nên kích động: “An Hiển, lời nói của cháu là có ý gì? Cháu có thể chứng minh bác bị oan sao?”
Lưu Béo gật đầu: “Đương nhiên, đây cũng là mục đích chính cháu gọi điện thoại cho bác hôm nay.”
Lý Hồng Anh tỏ vẻ biết ơn: “An Hiển, cảm ơn cháu, cháu đã giúp đỡ bác rất nhiều.”
Lưu Béo ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Đi ra.”
Ngay sau đó, Hoàng Chính từ trong xe của Lưu Béo bước xuống.
Nhìn thấy người kia, Lý Hồng Anh lập tức tức giận xông lên túm lấy cổ áo Hoàng Chính: “Đồ khốn kiếp, là cậu, là cậu!”
“An Hiển, chính cậu ta đã hãm hại bác, cháu phải đưa cậu ta đến Cục Cảnh sát.”
Lưu Béo vội vàng nói: “Bác gái, bác đừng xúc động quá, cháu đã hoàn toàn khống chế cậu ta, bác cứ buông cậu ta ra, cậu ta sẽ không chạy đâu.”
Lý Hồng Anh nói với Lưu Béo đầy vẻ xúc động: “An Hiển, cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu không có cháu thì bác không thể nuốt trôi được cục tức này.”
Lưu Béo: “Đều là người nhà sao lại phải khách sáo như vậy.”
“Hoàng Chính, hiện tại tôi sẽ mang anh tới đồn cảnh sát, anh còn gì để nói không?”
Hoàng Chính đảo mắt một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Huyền Tần.
Anh ta đột nhiên chạy về phía Diệp Huyền Tần, vừa chạy vừa hét lên: “Sếp, cứu mạng, cứu mạng.”
Hạ Mộng và Lý Hồng Anh cảm thấy mơ hồ.
Sếp? Cứu mạng?
Ý anh ta là gì?
Chẳng lẽ Hoàng Chính là tay chân của Diệp Huyền Tần sao?
Hoàng Chính vội vàng hướng Diệp Huyền Tần quỳ xuống nói: “Sếp, anh cứu tôi với, bọn họ muốn gọi cảnh sát đến bắt tôi.”
Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Anh là ai? Tôi không biết anh.”
Hoàng Chính khóc rống lên: “Sếp, tên họ Lưu kia đã điều tra ra rõ ràng là anh chỉ thị cho tôi hãm hại cô giáo Lý Xuân Hồng.”
“Bằng chứng của anh ta vô cùng xác thực, chúng tôi có ngụy biện cũng vô ích.”
“Bên trên tôi có mẹ già, bên dưới có trẻ nhỏ cần tôi chăm sóc, anh nhất định phải cứu tôi…”
Hừ!
Đầu óc của Hạ Mộng và Lý Hồng Anh như bị nổ tung.
Chính Diệp Huyền Tần đã tố cáo Lý Hồng Anh nhận hối lộ của sinh viên!
Anh…lòng dạ anh thật tàn nhẫn!
Tuy nhiên, trong lòng Hạ Mộng có chút nghi ngờ, dựa vào sự hiểu biết của cô về Diệp Huyền Tần, cô cảm thấy khó có khả năng anh ấy làm ra chuyện như vậy.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi: “Huyền Tần, chuyện này…rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Có phải cậu đã hãm hại mẹ tớ không?”
Diệp Huyền Tần: “Tớ còn không biết người này, anh ta đang hãm hại tớ.”
“Mẹ nó.” Lưu Béo chửi rủa: “Anh nói thế rõ ràng là đang lừa gạt người khác.
“Hiện tại sự thật ở ngay trước mắt mà anh còn ngụy biện. Bây giờ còn không mau nhận lỗi rồi quỳ xuống xin lỗi, thế thì tôi sẽ suy nghĩ không gọi cảnh sát tới bắt anh.”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, Lưu Béo, đây là tất cả những gì anh có thể làm sao?”
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất thất vọng.”
Hai mắt Lý Hồng Anh đỏ hoe, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.
Bà không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại độc ác như vậy, cậu ta gần như đã hủy hoại phần đời còn lại của bà.
Trước đây bà đã nghĩ đến chuyện gả con gái cho cậu ta…
Thật là một trò cười.
Trước những bằng chứng hùng hồn như vậy bà chọn tin lời Lưu Béo.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền Tần, chúng ta không có thù oán gì, tại sao cậu lại hại tôi?”