Anh ta vội vàng cung kính chào hỏi nói: “Anh Răng Hô, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.”
“Anh Răng Hô, anh vào trong xe ngồi một lát đi. Em ở đây có chút việc nhỏ, xử lý xong sẽ mời anh ăn tối.”
Răng Hô giễu cợt: “Trước hết không nói tới chuyện ăn cơm, tôi hỏi cậu, cậu có thấy có lỗi với ông đây không?”
Lưu Béo sửng sốt: “Anh Răng Hô, tại sao em lại có lỗi với anh?”
Răng Hô nói: “Rõ ràng là nói bảo cho tôi đi hãm hại Diệp Huyền Tần mà tại sao cậu lại tìm đàn em của tôi.”
Lưu Béo đột nhiên trở nên lo lắng.
Chết tiệt, rõ ràng tôi tìm anh trước nhưng anh lại nói rằng anh đang bận và không có thời gian, bảo tôi nhờ đàn em của anh giúp đỡ.
Bây giờ tôi đi tìm đàn em của anh tại sao anh lại cắn ngược lại tôi một miếng?
Hơn nữa hoàn cảnh ở đây đặc biệt như vậy tại sao anh lại nói ra.
Anh ta giả vờ bối rối và nói: “Anh Răng Hô, em không hiểu anh muốn nói gì.”
“Sao anh không lên xe đợi đi, xong việc ở đây em sẽ nói chuyện với anh.”
Răng Hô tức giận nói: “Không hiểu? Vậy tôi sẽ cho cậu hiểu!”
“Trước đây, để theo đuổi Hạ Mộng cậu đã cố tình tìm người hãm hại Lý Hồng Anh nhận hối lộ của học sinh.”
“Sau đó cậu lại nghĩ tìm cơ hội trả lại sự trong sạch cho Lý Hồng Anh để cả nhà người ta biết ơn cậu mà gả Hạ Mộng cho cậu.”
“Nhưng cậu không ngờ rằng giữa đường lại nhảy ra Diệp Huyền Tần nên cậu muốn dùng việc này để đổ tội cho Diệp Huyền Tần.”
“Ban đầu cậu nói thể để cho ông đây tự mình tới vu oan Diệp Huyền Tần, sao bây giờ cậu lại tìm đàn em của tôi?”
Mọi người bỗng trở nên phấn khích.
Có thể có một phiên bản khác của sự thật.
Kẻ tội đồ trong mắt họ có thể là một người tốt, còn anh Hiển kia đóng vai người tối có thể là thủ phạm.
Lý Hồng Anh nhìn chằm chằm vào Lưu Mập và nói: “An Hiển, những gì anh ta nói là sự thật sao?”
Lưu Béo nhanh chóng cãi lại: “Bác, bác đừng nghe anh ta nói bậy, cháu không biết anh ta là ai.”
Lý Hồng Anh chất vấn: “Nếu không biết anh ta sao cháu lại gọi anh ta là anh Răng Hô?”
Lưu Béo nói: “Cháu…Cháu không quen anh ta.”
Răng Hô: “Không quen? Mẹ mày. Lúc trước, để nhờ ông đây làm việc hộ mày còn mang cả người yêu của mày cho tao chơi. Sao bây giờ mày lại nói là không quen tao?”
Chà!
Đám đông sôi trào.
Lại là một tin nóng hổi.
Hôm nay đúng là được ăn nhiều dưa ngon!
Răng Hô lại nhìn Hoàng Chính: “Hoàng Chính, mày nói rõ ràng cho tao xem, bát cơm của tao mà mày cũng dám tranh à.”
“Rõ ràng là tao đã nói tao nhận nhiệm vụ vu oan Diệp Huyền Tần.”
Hoàng Chính sợ hãi, vội nói theo bản năng: “Anh Răng Hô, anh quên rồi sao, hôm nay anh Trịnh thực sự đã mời anh trước.”
“Nhưng không phải anh nói là bận không có thời gian nên bảo anh Trịnh nhờ em giúp sao?”
Răng Hô đột nhiên vỗ trán: “Cái này, xem đầu óc của tôi xem, mới như vậy mà đã quên rồi.”
“Đúng là có chuyện như vậy. Xem ra là tôi đã trách nhầm cậu Hiển.”
“Mà này, Hoàng Chính, An Hiển cho mày bao nhiêu.”
Hoàng Chính nói: “Mười lăm triệu?”
Răng Hô cười to nói: “Thằng ranh, mày bị lừa rồi. Lúc trước cậu ta đã nói với tao rằng nếu tao giúp cậu ta hãm hại Diệp Huyền Tần thì cậu ta sẽ đưa cho tao ba mươi triệu.”
“Nhưng mà mày chỉ có mười lăm triệu…đây là cậu ta đang khinh thường mày đấy.”
Hoàng Chính tức giận: “Mẹ nó, Lưu Béo, mày dám lừa tao!”
Răng Hô nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, tao sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”
“An Hiển, tôi đã trách cậu là tôi có lỗi. Ngày khác tôi sẽ tìm cơ hội xin lỗi cậu.”
“Tôi đi trước đây, cậu cứ chơi từ từ.”
Răng Hô đến vội mà đi cũng vội.
Lưu Béo bây giờ có ý muốn giết người.
Trách nhầm?
Mày có nhầm thật không?
Ông đây thực sự nghi ngờ rằng mày đang cố tình đến gây rắc rối!”