Cửa xe mở ra, tám người mặc quần áo đen ngòm và đeo kính mắt bước xuống để lao tới và chặn cả hai đầu đường ra của anh ta.
Lưu Béo cực kì lo lắng, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là trèo tường bỏ trốn.
Thế nhưng cơ thể anh ta quá béo, động tác lại không mấy nhanh nhẹn nên thử mất mấy lần vẫn không thành công.
Bấy giờ, người đàn ông áo đen đã đi tới bên cạnh và muốn ra tay với anh ta.
Lưu Béo tuyệt vọng không cách nào tả nổi: “Mấy người… Mấy người là ai thế? Tôi biết mấy dân đàn anh đàn chị trong giới xã hội đen ở Tân Hải đấy, mấy người không được đụng tới tôi…”
Người áo đen dẫn đầu cười lạnh: “Chúng tôi đang muốn chơi với dân đàn anh đàn chị của Tân Hải đấy. Phiền anh theo chúng tôi đi một chuyến, có người muốn gặp anh.”
Lưu Béo lập tức ngây ngẩn cả người.
Bọn họ đang muốn đối phó với dân đàn anh đàn chị của Tân Hải, thế thì bắt ông đây làm cái quái gì?
Lưu Béo vội vàng giải thích: “Chắc là mấy người nhầm lẫn cái gì đó rồi, tôi…”
Thế nhưng đám người mặc đồ đen đó không rảnh để nghe anh ta giải thích, nhanh chóng giữ anh ta lại để trói và ném lên xe, nhanh chóng chạy đi thật nhanh.
Tập đoàn Diệp Linh.
Trình Hạ Vũ trông có vẻ cực kì mệt mỏi đi tới phòng làm việc của Từ Lam Khiết.
Cô ấy ném xấp tài liệu lên bàn và ủ rũ ngồi phịch trên sô pha, cởi giày, đôi chân dài được gác lên bàn.
Từ Lam Khiết đang vùi đầu vào làm việc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô ấy, nói: “Thế nào? Trông em mệt như thể vừa mới sinh con trong phòng mổ ra đấy.”
Trình Hạ Vũ thở hổn hển: “Chị à, chị có tí lương tâm nào không thế, em mệt thành thế này còn không phải là vì chị ư, bây giờ chị vẫn còn ở đó nói móc nói mỉa em được nữa hả? Chị mau nhìn thử xem, nhìn cái chân em này.”
Từ Lam Khiết: “Vừa dài vừa trắng, em chạy tới đây để khoe khoang với chị đấy hả?”
Trình Hạ Vũ: “Con khỉ nhé, chị không thấy chân em đang sưng phù lên đấy ư?” Để sáp nhập dự án Nghĩa An, em đã chạy sang Nghĩa An mòn hết cả chân rồi, gãy luôn cũng nên đấy.”
Từ Lam Khiết nhìn kỹ lại thì phát hiện đúng là có hơi sưng đỏ lên.
Cô nói: “Được rồi, em thế có là cái gì đâu, chị còn thảm thương hơn em đây này.”
Trình Hạ Vũ: “Em không tin.”
Từ Lam Khiết cũng nhấc hai chân mình gác chéo lên bàn: “Nhìn đầu gối chị đi này.”
Trình Hạ Vũ liếc xem thử thì giật mình bật thốt lên: “Ôi mẹ ơi, chị, sao đó giờ em lại không phát hiện ra chị lại mặt dày thế này nhỉ.”
Đầu gối Từ Lam Khiết có vết bầm xanh tím, hơn nữa còn có chỗ rách da.
Từ Lam Khiết ngu người: “Tại sao chị mặt dày?”
Trình Hạ Vũ: “Lại còn bảo em phải trả lời nữa hả? Không ngờ anh rể lại có khẩu bị nặng như thế, thích chơi nhảy dù đi cửa sau. Hừ, không biết thương hoa tiếc ngọc tí nào cả, không chịu suy nghĩ để chị quỳ chỗ nào đó mềm mại một chút được à?”
Bây giờ Từ Lam Khiết mới nhận ra Trình Hạ Vũ đang hiểu lầm.
Đầu cô ấy nhanh chóng xuất hiện vạch đen: “Trình Hạ Vũ, chị giết em!”
Trình Hạ Vũ: “Mọi người ơi mau tới đây mà xem này, cặp gian phu dâm phụ đang muốn giết người…”
Hai người đang vui đùa ầm ĩ thì Diệp Huyền Tần đi tới.
Vừa mới vào đến thì đã bị hấp dẫn bởi hai đọi chân dài thẳng tắp trắng nõn và mãi không cách nào dời tầm mắt.
Chắc là hầu hết đàn ông trên đời này đều không có sức chống cự nào với hai đôi chân xinh đẹp thế này đâu nhỉ.
Từ Lam Khiết lập tức xấu hổ mặt đỏ tai hồng, vội vàng giấu hai chân mình đi.
Trình Hạ Vũ thì chẳng có tí thẹn thùng nào cả, thậm chí còn lắc lư hai chân và đùa giỡn nói: “Anh rẻ, chân của em vợ anh có lọt vào mắt xanh của anh không vậy?”
Diệp Huyền Tần: “…”
Anh vội vàng chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Từ Lam Khiết nhanh chóng đè nén lửa giận xuống: “Hừ, xem như anh biết điều.”
Diệp Huyền Tần vội vàng nói sang chuyện khác: “Cá Nhỏ, vụ làm ăn của bên Nghĩa An giải quyết đến đâu rồi?”
Trình Hạ Vũ đắc ý nói: “Em vợ anh mà đã ra tay thì chỉ có đỉnh cao, tất nhiên là phải cực kì hoàn hảo.”
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Thế là tốt rồi.”
“Đúng rồi vợ này, em nghĩ xem có nên tăng thêm lương cho anh không.”