Từ Nam Huyên bên cạnh cứ lải nhải: “Chậc chậc, sói đói. Đã nghèo hèn, yếu đuối không có tí bản lĩnh nào rồi mà dám tơ tưởng được ngủ với chị em tôi, con khỉ nhé, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Lý Khả Diệu cũng dở khóc dở cười.
Sao thằng bé Huyền Tần này lại không chịu hiểu ra thế này, vội chết mất.
Bà muốn ngả bài với Diệp Huyền Tần luôn cho rồi.
Phạm Thúy Lan càng nghĩ càng thấy tức.
Cô ta là Mạnh Bà, đó giờ chưa bao giờ phải nỗi uất ức lớn như thế.
Nhất là khi người sỉ nhục cô ta là một thằng đàn ông.
Diệp Huyền Tần, đời này bà đây sống không đội trời chung với anh.
Một tên đeo dây chuyền vàng bỗng nhiên chạy tới gần cô ta: “Người đẹp, em cũng tới chơi cược đá hả. Đúng lúc trong tay anh có mấy viên ngon lành lắm, em có muốn xem nó với anh không?”
Phạm Thúy Lan đang định nổi bão nhưng cô ta chợt đảo mắt, cố nén lửa giận cười quyến rũ: “Được thôi, chúng ta lên xe, cùng xem với nhau nhé.”
“Được được được.” Tên đeo dây chuyền vàng vui mừng quá đỗi.
Quả nhiên cô em này là gái làng chơi, vừa mới gặp mặt đã chơi rung xe rồi.
Hôm nay lời quá.
Phạm Thúy Lan dẫn tên đeo dây chuyền vàng tới chiếc xe của mình.
Tên đó đang định giở trò với Phạm Thúy Lan thì cô ta chợt nói: “Chờ chút đã, mở hai chân ra.”
“Được được được.” Tên đeo dây chuyền vàng mừng rỡ: ” Em thích làm gì thì làm.”
Nói xong tên đó bèn dạng hai chân ra.,
“Nhắm mắt lại!” Phạm Thúy Lan ra lệnh.
Tên đeo dây chuyền vàng vội vàng nhắm mắt lại.
Phạm Thúy Lan thoải mái với lấy bình chữa cháy đập thật mạnh vào đũng quần tên kia.
Á!
Tên đeo dây chuyền vàng ôm đũng quần gái khóc thảm thiết.
Đau!
Đau xé ruột xé gan!
Con đàn bà này đúng là cầm thú!
Phạm Thúy Lan lo tên đó hét to quá sẽ hấp dẫn sự chú ý của bảo vệ nên tát thật mạnh vào mặt gã đó.
Tên đeo dây chuyền vàng nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
Phạm Thúy Lan phủi phủi tay rồi mới xuống xe và gọi điện thoại cho tay sai của mình.
“Chiếc Land Rover của tôi bẩn rồi, đưa một chiếc mới đến đây cho tôi.”
“Giải quyết cả chiếc Land Rover cũ cùng với tên rác rưởi trên đó luôn cho tôi.”
Cúp điện thoại xong thì cô ta quay trở về chỗ ngồi của mình trong sàn đấu giá nhìn Diệp Huyền Tần và nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Huyền Tần, lần này xem như chúng ta đã kết thù với nhau rồi, trên cái thế giới này có tôi thì không có anh!
Người đẹp à, em cứ chờ đó đi, em sẽ nhanh chóng thành người của tôi ngay thôi!
Khi mọi người đang nhón chân trông đợi thì cuối cùng buổi bán đấu giá cũng bắt đầu.
Thoạt đầu, mấy thứ mang ra đấu giá chỉ là mấy viên đá nhỉ.
Bé thì cỡ một hai ký, lớn thì trên năm mươi ký.
Sàn đấu giá Ngự Phẩm là một sàn đấu giá lâu đời, chuyên môn bán các loại nguyên thạch, mấy viên đá nhỏ đó chắc cũng không tệ.
Tim Lý Khả Diệu cứ đập thình thịch khi nhìn mấy tảng đá đó.
Thế nhưng Từ Nam Huyên lại không có hứng thú gì với mấy viên này, Lý Khả Diệu cũng không tiện nói gì nên đành phải dùng danh nghĩa cá nhân để mua hai viên.
Phần lớn những người ra tay mua những viên đầu đều là người chơi nhỏ lẻ như Lý Khả Diệu vậy, còn những đại diện cho công ty lớn như Từ Nam Huyên thì lại kiên nhẫn chờ đợi những viên đá bảo bối để cuối cùng.
Cuối cùng cũng kết phiên đấu giá của những viên nhỏ, bầu không khí trong hội trường cũng nhanh chóng nóng lên.
Người gõ búa quyết định khẽ mỉm cười nói: “Lúc nãy chỉ là những món khai vị cho các vị khách quý thôi. Tiếp theo đây mới là bữa tiệc lớn đang chờ đợi mọi người. Tôi nghĩ chắc các vị ở đây cũng đang nóng lòng lắm rồi nên chúng ta không nói nhiều lời vô nghĩa làm gì nữa, đưa đồ lên!”
Người đó vừa dứt lời thì đã có bốn năm nhân viên đẩy xe đưa một tảng nguyên thạch lớn lên sân khấu.
Bảo bối vừa xuất hiện thì hội trường đã ồn ào náo động.
“Ôi mẹ ơi, không bàn tới phẩm chất của ngọc bên trong thế nào, chỉ xét mỗi kích thước viên nguyên thạch này thôi cũng khá là hiếm thấy rồi đấy.”
“Đúng vậy, viên nguyên thạch này nặng ít nhất cũng phải cả tấn.”
“Nếu như có thể cắt ra lục hết thì chắc có thể bán được ba trăm tỷ hơn.”
“Không biết giá khởi điểm của nó là bao nhiêu.”