Từ Nam Huyên lập tức cáu bẳn nhưng không có chỗ trút, hận không thể xông lên tung cho anh một cú đá thật mạnh.
Tên khốn kiếp này đang ở đây tự rước lấy nhục.
Được thôi, anh đã muốn ăn phân thì tự đi mà ăn đi.
Người như anh nên nhận được một vài bài học để đời.
Nhân viên lại cẩn thận cắt nguyên thạch ra thành hai nửa.
Đám người kia lập tức thay nhau nhào lên, người nào người nấy đều muốn lao về phía trước, muốn dùng tốc độ nhanh nhất để xem.
Thế nhưng chỉ mới liếc mắt nhìn một chút thì đã có người hét lên “mẹ kiếp”, “trời đất quỷ thần ơi”, “ôi định mệnh” các kiểu.
Rốt cuộc bọn họ vừa mới nhìn thấy gì thế này?
Tảng nguyên thạch đó có lớp ngoài cùng là đế vương lục hàng cực phẩm, bên trong… Được rồi, có thể nói bên trong cũng là đế vương lục.
Thế nhưng đế vương lục trong này lại đầy vết nứt vỡ như một tấm lưỡi to thật to, thậm chí còn có rất nhiều vệt đen phủ kín cả ngọc thạch.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Điều này có nghĩa là tảng nguyên thạch to tướng này chỉ có mỗi lớp đế vương lục họ thấy bên ngoài có thể dùng để gia công vài món trang sức đắt giá.
Phần lớn ngọc bên trong chỉ có thể làm thành “tác phẩm nghệ thuật”.
Đương nhiên họ cũng có thể cắt bớt những đốm đen và vết rạn để gia công thành mấy món trang sức nhỏ.
Thế nhưng làm vậy thì giá trị của nó chẳng được bao nhiêu cả.
Tảng nguyên thạch đáng giá cả ngàn mấy tỷ hay thậm chí hai ngàn tỷ nhanh chóng rốt giá xuống đâu đó còn mấy chục tỷ đến một trăm tỷ là cùng!
Lần này Phạm Thúy Lan lỗ lã hơn bảy trăm tỷ đồng!
Bấy giờ, Phạm Thúy Lan cũng muốn chết mất.
Đánh chết cô ta cũng không ngờ được rằng tảng ngọc thạch quý giá lại thảm hại đến mức này khi được cắt ra!
Trước đó cô ta đã cho người của Bàn Khẩu tỉnh Hà Sơn ba mươi lăm ngàn tỷ, trong tay chỉ còn thừa lại đúng tám trăm bảy lăm tỷ này.
Bây giờ thì hay rồi, cả đống tiền đó đều thua hết vào đây, không thể thu hồi lại vốn.
Phạm Thúy Lan táng gia bại sản trong nháy mắt!
Cô ta không thể chấp nhận sự thật này nên cứ lắc đầu mãi: “Giả, giả, đây không phải là sự thật, chắc chắn nó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi…”
Cả người ngoài cuộc đều không thể chấp nhận sự thật này nữa là người trong cuộc.
Bên kia, mặt người gõ búa hết đen lại trắng.
Trước đó chính ông ta đã người đã khen tảng ngọc thạch này lên trời, còn nói có thể bán ra được giá gần hai ngàn tỷ, ông ta còn chèn ép lại Diệp Huyền Tần khi nghe anh bảo nó chỉ là một đống rác…
Bây giờ xem ra ông ta mới là người ngu ngốc không biết gì!
Tên tuổi của sàn đấu giá Ngự Phẩm này sẽ tiêu tùng mất!
Người qua đường giáp ban nãy nói sẽ “ăn phân” nhanh chóng xoay người muốn chạy trốn.
Cứ thích đùa, làm gì có ai dám ăn phân trước mặt tất cả mọi người thế này cơ chứ!
Làm gì có chuyện Diệp Huyền Tần để người đó đi.
Anh giơ tay phải lên và một cây ngân châm nhỏ bắn ra, đâm vào huyệt vị đùi của người đó.
Đối phương kêu thảm, ôm chân ngồi phịch xuống đất và không cách nào đứng dậy nổi.
Tiếng kêu thảm thiết kéo giật mọi người về từ trong sự ngẩn ngơ.
Từ Nam Huyên hít một hơi thật sâu: “Diệp Huyền Tần, vận may của anh cũng khá là tốt đấy nhỉ, không tầm thường một tí nào, không ngờ hai lần đều bị anh đoán trúng.”
Thế nhưng mọi người lại cảm thấy cực kì nghi ngờ về lời nói của Từ Nam Huyên.
Một lần đoán trúng thì không nói đi nhưng đoán trúng hai lần, hơn nữa còn gần như chính xác hoàn toàn…
Đó là thứ vận may có thể mang tới ư?
Ai lại may mắn đến thế bao giờ.
Thế nhưng có lẽ may mắn cũng là một phần của khả năng.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Anh Huyền Tần, anh đã xem bộ tiểu thuyết về cược đá nào thế? Tôi cũng muốn học tập từ tiểu thuyết.”
Diệp Huyền Tần không đáp lại mà chỉ nhìn về người thề thốt sẽ ăn phân lúc nãy: “Anh thua rồi, bây giờ không phải là lúc anh nên ăn phân rồi ư? Mọi người có thể hỗ trợ cho anh ta một phần nóng hổi được không?”
Đối phương mặt đỏ tai hồng, chối bay chối biến: “Tôi… Tôi nói tôi sẽ ăn phân nếu như cậu thật sự am hiểu về cược đá thôi mà. Cậu chỉ là người có vận may hơn người nên mới đoán đúng thôi, điều đó không có nghĩa là cậu am hiểu về cược đá.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, thế ông nói xem, phải làm thế nào thì mới có thể chứng minh rằng tôi am hiểu về việc cược đá?”
Người đó thoáng suy nghĩ và nói: “Cậu xem trọng đôi đá nát cậu mua về lắm phải không? Nếu như cậu có thể cắt ra một cái lục toàn phần trong đống đó thì xem như cậu thắng.”
Mọi người trợn mắt nhìn anh ta, ai cũng lên tiếng bênh vực thay cho Diệp Huyền Tần.
Yêu cầu của người này thật sự hơi quá đáng.
Đống nguyên thạch rác đó có thể lấy được chút lục ở bàn tay thôi là ông trời đã phù hộ cho lắm rồi.
Anh ta lại còn yêu cầu cắt ra lục toàn phần… Không thể có chuyện đó xảy ra được.
Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người bất ngờ là Diệp Huyền Tần lại sảng khoái đồng ý rồi.
“Được, không thành vấn đề. Giúp tôi chuyển tảng nguyên thạch lớn đó lại đây, cắt ngay tại chỗ.”
Mọi người: “…”
Nếu như nó có thể cắt ra được lục toàn phần thì liệu người ta có ném vào trong đống rác rồi đem bán chung không?
Đúng là buồn cười.
Hân viên nhanh chóng mang hai tảng nguyên thạch lớn đã được cắt đôi tới hỏi: “Thưa anh Huyền Thần, anh muốn cắt nó thế nào?”
Diệp Huyền Tần: “Đừng cắt, cọ từ ngoài vào đi. Bắt đầu từ đoạn hõm vào ấy.”
Mài vào…
Đám người xung quanh cảm thấy buồn cười.
Tảng nguyên thạch này đã được cắt đôi ra rồi còn chưa thấy lục nữa là, mài vào có thể mài ra lục ư?”