Chiến Thần Phong Vân

Chương 445: Chương 445




Những người đó đều vác súng trên vai, bọn họ đều mặc quân phục, nhìn là biết ngay đây là lực lượng an ninh đề phòng bạo loạn.

Có đâu đó hơn năm mươi người.

Dẫn đầu đám người đó chính là Hồ Thanh Sơn.

Anh ta nói to: “Chúng tôi chấp hành công vụ, mong mọi người hợp tác cho. Bây giờ mong tất cả mọi người ai ở đâu hãy đứng yên đó, đừng lộn xộn.”

“Đội số một bao vây bên cánh trái, đội thứ hai bao vây bên cánh phải. Đội thứ ba chặn tất cả các cửa ra vào xung quanh, đội thứ tư theo tôi đi bắt người tình nghi.”

Chuyện này xảy ra hết sức đột ngột khiến tất cả mọi người ở đây đều goat65 mình hoảng hốt, đứng yên đó không dám lộn xộn gì.

Từ Lam Khiết và Từ Huy Hoàng liếc nhau. Trên mặt đều là vẻ sợ hãi.

Nếu cô không đoán sai thì có lẽ Hồ Thanh Sơn chính là “nhân vật lớn” lúc nãy Trần Hạ Lan nhắc tới, người bọn họ đã đắc tội.

Trước đó đúng là Hồ Thanh Sơn có xảy ra tranh chấp với bọn họ vài lần nhưng lần nào anh ta cũng thất bại cụp đuôi bỏ đi, không ngờ mới đó đã ngóc đầu dậy chạy tới nhảy nhót rồi.

Lần này anh ta lại mượn danh nghĩa gì để ra tay với họ đây?

Liệu bọn họ có thể cố gắng vượt qua được chuyện lần này không?

Suy cho cùng thì trước đây Diệp Huyền Tần luôn là người đánh lùi Hồ Thanh Sơn, bây giờ Diệp Huyền Tần lại không có ở bên cạnh bọn họ.

Thẩm Hải hoàn toàn không hề sợ hãi, ông ta lạnh lùng nói: “Cố vấn Sơn, cậu không mời mà tới, thậm chí còn tự tiện bao vây trung tâm của tôi thế này thì có hơi quá quăt rồi đó.”

Hồ Thanh Sơn không hề nể mặt Thẩm Hải dù chỉ là một chút: “Thế nào, tôi thực hiện nhiệm vụ bí mật mà cũng phải xin phép ông ư? Tốt nhất là ông ngoan ngoãn hợp tác với tôi đi, nếu không tôi kiện công chống đối người thi hành công vụ.”

Thẩm Hải nói: “Hay lắm, tốt lắm. Mong là cố vấn Sơn sẽ không hối hận về chuyện này.”

Hồ Thanh Sơn cười lạnh: “Chỉ với những lời ông nói thôi tôi đã có thể kiện ông tội uy hiếp đe dọa người của quân đội rồi. Người đâu, bắt Thẩm Hải lại cho tôi.”

Lập tức có hai người đi tới không chế Thẩm Hải.

Từ Lam Khiết nóng nảy.

Cô biết tám mươi đến chín mươi phần trăm là Hồ Thanh Sơn đang nhằm vào gia đình mình nên mới tới đây, bây giờ lại liên lụy đến Thẩm Hải khiến lòng cô cảm thấy không hề thoải mái.

Cô muốn lên tiếng nói đỡ cho Thẩm Hải thì Thẩm Hải lại vội vàng nháy mắt với cô để bảo cô đừng nhúng tay vào chuyện này.

Từ Lam Khiết bất đắc dĩ đành phải nuốt những lời đã lên đến miệng vào trong.

Hồ Thanh Sơn kiêu căng nói: “Người nào là Từ Huy Hoàng, tự đứng ra đây đi.”

Tim Từ Huy Hoàng cứ đập loạn hết cả lên, cực kì căng thẳng, thế nhưng ông vẫn đứng thẳng sống lưng: “Là tôi.”

Hồ Thanh Sơn nói: “Tốt lắm, có người kiện ông tội giết người nên phiền ông phối hợp điều tra với chúng tôi, theo chúng tôi về thẩm vấn làm rõ.”

Từ Huy Hoàng vội vàng giải thích, nói: “Vớ vẩn, vớ vẩn không cách nào tả nổi! Tôi là một bác sĩ, chỉ có thể cứu người chứ làm gì có chuyện giết người.”

Hồ Thanh Sơn: “Tôi biết ông là bác sĩ. Người ta kiện ông lạm dụng chức chuyền của mình để cố tình ngụy tạo sự cố chữa bệnh, giết người như cỏ rác. Ông là nỗi nhục nhã của bác sĩ, ông không thể gánh vác nỗi từ bác sĩ đó đâu.”

Cái gì?

Từ Huy Hoàng nhanh chóng nổ tung.

Điều người bác sĩ kiêng kị nhất chính là bị người ta nói lạm dụng chức quyền để giết người.

Đó đúng là nỗi nhục nhã lớn nhất của một người bác sĩ!

Từ Huy Hoàng không muốn gánh vác cái tội đó trên đầu: “Vớ vẩn! Vớ vẩn! Từ Huy Hoàng tôi là người sống ngay sống thẳng, làm người quang minh lỗi lạc, xem y học là tín ngưỡng là mạng sống! Làm sao có chuyện tôi bôi nhọ lên tín ngưỡng của mình, làm nhục nhã nền y học được cơ chứ!”

Hồ Thanh Sơn: “Ông nói ông vô tội thì ông chính là người vô tội ư? Chúng tôi có người làm chứng.”

Nói xong anh ta bèn giơ tay ra ngoài vẫy vẫy: “Vào đi.”

Chẳng mấy chốc bên ngoài đã có người bước vào, đó chính là Lưu Béo.

Từ Huy Hoàng chỉ cần liếc mắt một cái là đủ để nhận ra anh ta: Đây chính là bệnh nhân béo bị dương dư đó mà?

Khi đó ông chẩn đoán cho người này bệnh dương hư, thế nhưng anh ta lại không để ông viết kết quả chẩn đoán.

Sau đó người này lại tự tiện viết vào chỗ chẩn đoán mấy chữ ung thư tuyến tụy, sau đó chẳng hiểu sao lại chạy tới tặng cờ khen thưởng cho ông, tuyên bố là ông đã điều trị được bệnh ung thư tuyến tụy của mình.

Bệnh nhân béo này kiện ông ư?

Rốt cuộc chuyện này là sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.