Chiến Thần Phong Vân

Chương 44: Chương 44




Diệp Huyền Tần kiên nhẫn châm cứu lưng của ông chủ Nhậm.

Hai phút nhanh chống trôi qua, Nhậm Tiền mới hồi thần trở lại.

Cô nghiến răng: “Đồ vô liêm sỉ, anh dám hại đến tính mạng của ba tôi, tôi muốn anh đền tội!”

Từ Huy Hoàng cũng toát mồ hôi hột: “Diệp Huyền Tần, dừng tay, mau dừng tay, con không cứu được ông ấy đâu.”

“Tắt nghẽn mạch máu não, trừ phi mổ sọ não, bất kỳ hành động nào cũng có thể phải trả giá bằng mạng sống!”

Từ Huy Hoàng mắng, Diệp Huyền Tần liền dừng lại.

Tuy nhiên, không phải vì dừng lại theo lệnh của Từ Huy Hoàng, mà là cuộc châm cứu đã kết thúc.

Đối với lần châm cứu này anh thấy rất hài lòng và đi đến chỗ Từ Lam Khiết với một nụ cười: “Lam Khiết, làm ơn giúp anh rót một cốc nước, cảm ơn.”

Từ Lam Khiết phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, phớt lờ anh.

Bây giờ ông chủ Nhậm vẫn chưa động đậy, cô ấy nghĩ rằng ông chủ đã chết.

Nhậm Tiền cũng nghĩ như vậy.

Cô nghiến chặt hàm răng trắng, hai mắt đỏ hoe: “Diệp Huyền Tần, tôi muốn anh phải chết, cả nhà anh đều phải bồi táng cùng với ba của tôi.”

“Ba, đừng lo lắng, con nhất định sẽ báo thù cho ba!”

Vào lúc này, ông chủ Nhậm, người đã im lặng, đột nhiên mở mắt.

“Tiểu Tiền, con bị sao vậy? Chuyện gì vừa xảy ra!”

A!

Sau khi kêu lên một tiếng, cả hiện trường đều lặng ngắt như tờ.

Ông chủ Nhậm chưa chết, và … ông ta còn tỉnh lại!

Người thanh niên này đã biến sự thối rữa thành một điều kỳ diệu chỉ với một cây kim bạc, và giải được căn bệnh mà chỉ có phương pháp mổ sọ mới có thể giải quyết được?

Phép màu, đây thực sự là một phép màu!

Nhậm Tiền vội vàng chạy đến bên cạnh ba, khóc: “Ba, ba tỉnh rồi … vừa nãy dọa con sợ muốn chết, con còn tưởng rằng ba …”

“Ba, bây giờ ba cảm thấy thế nào?”

Ông chủ Nhậm nhắm mắt lại cảm nhận thật kỹ.

Một lúc sau, ông đột nhiên mở to mắt, hai mắt phát sáng lên.

“Không thể tin được, không thể tin được, tôi … tôi không còn đau đầu nữa!”

“Chỉ là da đầu vẫn còn cảm giác đau như kim châm, nhưng so với những lần đau đầu thần kinh trước đó thì không đáng nói.”

Diệp Huyền Tần giễu cợt: “Da đầu của ngươi đầy kim bạc, không đau mới lạ đó.”

Hà Vệ định thần lại, vội vàng bước tới cúi đầu: “Ông chủ Nhậm, xin chúc mừng.”

“Tôi vốn là muốn thử châm cứu cho ông xem có tác dụng không, nhưng không ngờ châm cứu thực sự có tác dụng.”

“Ông đừng nhúc nhích, hiện tôi ta sẽ tháo kim bạc tôi đã châm cứu cho ngài.”

Hà Vệ, đây là để tự nhận lấy công lao!

Ông chủ nhìn Hà Vệ đầy cảm kích: “Anh Hà … anh đúng là thần y!”

“Tôi…Tôi không biết làm thế nào để cảm ơn anh mới tốt đây.”

“Nếu sau này có bất cứ thứ gì anh cần, tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.”

Hà Vệ và Hà Sang gần như khóc vì phấn khích.

Diệp Huyền Tần đột nhiên cười lạnh chế nhạo: “Ông chủ Nhậm, ông đang thừa nhận kẻ trộm là cha.”

Ông chủ Nhậm lập tức mắng Diệp Huyền Tần: “Anh là ai! Dám nói lời thô lỗ trước mặt tôi!”

Diệp Huyền Tần: “Tôi là ân nhân cứu mạng của ông. Tôi là người thực hiện châm cứu cho ông, ông mới có thể sống lại.”

“Nếu không, ông đã sớm bị Hà Vệ châm cứu đến chết.”

Hà Vệ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi … ngươi đang nói nhảm cái gì đó!”

“Rõ ràng là do tôi châm cứu và xoa bóp cho ông chủ, đã chữa khỏi chứng đau đầu của ông ấy.”

“Ngược lại, ngươi còn không có giấy chứng nhận trình độ y tế. Kim bạc ngươi đâm vào không có giá trị!”

Diệp Huyền Tần cười nhạo: “Sao không hỏi ông chủ Nhậm, kim bạc ở đâu, làm cho ông ấy ngất xỉu.”

“Kim bạc lại ở đâu, cứu ông ấy tỉnh lại.”

Nhậm Tiền chợt nhận ra điều gì đó vội hỏi: “Ba, nói cho con nghe cảm giác khi châm cứu.”

Vừa rồi huyệt đạo của Hà Vệ ở trên đầu, còn huyệt đạo của Diệp Huyền Tần là ở trên lưng.

Chỉ cần hỏi nơi cây kim bạc đã đánh thức ông ấy thì sự thật sẽ được phơi bày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.