Nói rõ ràng ra thì chính là muốn Diệp Huyền Tần trở thành người thừa kế.
Diệp Huyền Tần mỉm cười đầy ẩn ý: “Xin lỗi nhưng tôi không thích uống trà.”
Vương Minh có chút thất vọng, nói: “Được thôi! Vậy tôi phải đợi một ngày nào đó khi anh Diệp thích uống trà thì tôi sẽ lại mời.”
Nói xong, Vương Minh liền rời đi.
Diệp Huyền Tần lấy điện thoại ra rồi gọi cho Độc Lang: “Độc Lang, giúp anh để ý tới Trình Gia Đông đang phục vụ tại quân khu Bắc Cương.”
“Ngoài ra điều tra về gia cảnh của anh ta.”
Độc Lang: “Đã rõ.”
….
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Trần Hạ Lan và Trần Uyên đang đi bộ về nhà.
Bọn họ đã bán chiếc xe để gom tiền cứu em trai Trần Tiến Hà.
Mới đây Trần Uyên còn bán cả nhà.
Khi họ đến Tình Yêu Khuynh Thành thì Hồ Thanh Sơn đã phái người đến đón bọn họ.
Có điều hình như bây giờ Hồ Thanh Sơn còn không tự bảo vệ được chính ông ta thì làm sao mà lo thêm cho bọn họ được nữa.
Đang thảo luận trên đường thì tuyết rơi ào ạt.
“Thời xưa Đậu Nga khóc giữa trời tuyết rơi vào tháng bảy, hôm nay bất ngờ lại có tuyết rơi vào tháng sáu, phải chăng là hoàn cảnh bi thương của gia đình nhà ai đó?”
“Đừng có nói linh tinh nữa, theo tin tức thì một người đàn ông giàu có cố tình tạo ra trận tuyết này để cầu hôn người yêu của anh ấy đấy.”
“Cái khỉ gì vậy, anh hồ đồ rồi à! Ngay cả khi có thật nhiều tiền thì làm sao mà có thể quản được chuyện của thời tiết cơ chứ.”
“Anh thì biết cái gì, tôi nghe nói tên nhà giàu đó đã thuê cả mười cái máy bay để phun tuyết đó.”
“Đúng rồi, nghe nói ông Vương Minh còn dẫn theo người đến tham gia cùng, mỗi người đều mang theo một phần quà.”
“Tôi cũng nghe nói rồi, thậm chí còn có một quan chức cấp cao gọi người đàn ông giàu đó là ông nội trước mặt mọi người.”
“Ôi cha mẹ ơi, xem ra có tiền đúng thật là ma quái.”
Trần Hạ Lan càng nghe càng thấy tổn thương, chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà, không muốn nghe thêm gì nữa.
Đáng lẽ ra nhân vật chính của tin tức này phải là cô ta.
Nhưng cũng chính bởi vì người mẹ tham lam nên đã hủy hoại cả cuộc đời cô ta!
Cô ta rất hận mẹ mình.
Mệt mỏi trở về khu dân cư, Trần Uyên không kìm nổi nước mắt, bắt đầu khóc.
“Đứa con tội nghiệp của tôi không còn hy vọng để ra khỏi tù nữa rồi.”
“Đến cả Hồ Thanh Sơn cũng phải ngàn vạn lần cúi đầu thì mẹ lấy cái gì để cứu con đây, con của mẹ à.”
Tiếng khóc của bà ta ngay lập tức thu hút vô số sự chú ý của mọi người.
Trần Hạ Lan thấy rất mất mặt liền vội vàng ngăn Trần Uyên lại: “Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, có rất nhiều người đang nhìn chúng ta kìa.”
Không nhờ Trần Uyên liền tức giận: “Trần Hạ Lan, con như vậy là có ý gì hả? Em trai của con không ra được tù, mẹ khóc thì đã làm sao?”
“Ngược lại là con, đến một chút thái độ cũng không có là sao? Có phải con đang hy vọng cho em trai mình mãi không ra được tù đúng không?”
“Con đừng có quên rằng sau này khi con gả đi rồi, nếu có chọc giận gia đình nhà người ta thì cũng không có em trai ra mặt để bảo vệ con đâu…”
Nói đến đây bỗng nhiên hai mắt của Trần Uyên sáng lên, tự vỗ đầu một cái rồi nói: “Hạ Lan, mẹ đã nghĩ ra một cách bảo đảm có thể cứu được em trai con.”
“Con xinh đẹp như vậy, chắc có thể gả cho các vị quan chức cấp cao nào đó cho dù là người thứ ba cũng được.”
“Quan càng lớn càng tốt, tới lúc cứu em trai con ra ngoài cũng chỉ cần một câu nói.”
Trần Hạ Lan tức điên người: “Mẹ điên rồi sao, mẹ lại muốn con gái của mình làm người thứ ba, rốt cuộc mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?”
“Trở thành người thứ ba? Dù thế nào đi nữa con cũng không làm.”
Trần Uyên tức giận nói: “Nếu không muốn trở thành người thứ ba thì con hãy ngồi tù thay cho em trai mình đi.”
“Phận đàn bà thì có thể làm được điều gì cơ chứ? Còn không bằng trông mong vào em trai của con. Còn con nếu không giúp gì được cho em trai thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.”
Trần Hạ Lan chết lặng người đi, rốt cuộc là Trần Uyên muốn biến cô ta thành cái gì vậy?
Chỉ là một công cụ dùng để phục vụ người em trai suốt đời.
Nếu như không phải mọi người xung quanh đang nhìn thì cô ta thật sự muốn cãi nhau một trận lớn với mẹ mình.
Không muốn nghe nữa cô ta bước đi thật nhanh, muốn về nhà càng nhanh càng tốt sau đó tự nhốt bản thân vào trong phòng ngủ yên tĩnh.
Kết quả ngay khi vừa mở cửa, cô ta đã bị sốc.
Có một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng.
Là một người mặc âu phục giống như đàn ông, là một người phụ nữ mang đặc điểm của nam giới.
Có điều ý nghĩ này trong nháy mắt biến mất bởi vì cô ta đột nhiên cảm thấy người này rất quen thuộc.
Suy nghĩ một chút cô ta nhanh chóng nhận ra.
Cô ta không phải là Phạm Thúy Lan sao? Người đã làm ầm ĩ buổi lễ cưới sao?
Tại sao cô ta lại đến đây?
Còn nữa, tại sao cửa khóa mà cô ta vẫn vào được?”