Đỗ Tuyết tức giận phổi muốn nổ tung.
Khốn khiếp, cho anh cây sào, anh liền muốn trèo cao.
Làm thư ký là đã cho anh mặt mũi, anh lại còn để cô ta đứng đó sai bảo …
Anh có tin không, cô ta có thể giết anh bằng một con dao dài ba mươi mét.
Từ Lam Khiết nhìn không chịu được, vội vàng nói: “Huyền Tần, bỏ đi, đây không phải ở công ty, hà tất gì phải nghiêm khắc như vậy.”
Diệp Huyền Tần nói: “Nếu không Tập đoàn Diệu Linh của chúng ta có thể phát triển như ngày nay, chính là dựa vào cấp bậc rõ ràng, mỗi người làm tốt nhiệm vụ của mình.”
“Làm sao có thể để cô ta làm rối loạn quy củ.”
Đỗ Tuyết lúc này đã hiểu ý anh.
Nếu cô ta ngồi, camera thu nhỏ căn bản không quay đến Trần Hạ Lan.
Nhưng nếu cô ta đứng góc tường, vừa vặn có thể đem mọi thứ trong phòng thu lại.
Nghĩ đến đây, cô ta ngoan ngoãn đứng lên: “Vâng thưa ông chủ, sẽ không có lần sau.”
“Có việc gì ngài cứ phân phó.”
Từ Lam Khiết bất lực thở dài: “Vất vả cho cô rồi, thư ký Tuyết.”
Lúc này Từ Lam Khiết cũng nhận ra rằng Diệp Huyền Tần muốn Đỗ Tuyết giả làm thư ký, thậm chí đứng để sai bảo là có sắp xếp.
Trần Hạ Lan đưa cho Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết mỗi người một ly rượu và nói: “Lam Khiết, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này. Tôi trước hết mời mọi người một ly.”
Từ Lam Khiết gật đầu, ba người ngẩng đầu uống một ngụm.
Từ Lam Khiết tửu lượng kém, chỉ uống một ngụm nhỏ
Trần Hạ Lan nói: “Lam Khiết, tôi tặng cô bài hát “ Cưới nhau đi“của Bùi Anh Tuấn, chúc cô và Diệp Huyền Tần mãi mãi bên nhau, cùng nhau già đi.”
Nói xong, Trần Hạ Lan cầm micro lên hát.
Từ Lam Khiết có chút lo lắng, đứng ngồi không yên.
Đây là lần đầu tiên cô ta đến KTV sau khi tốt nghiệp.
Diệp Huyền Tần nhìn chai rượu, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Người ta nói quả là không sai, phụ nữ không uống say, đàn ông không có cơ hội …
Hôm nay, bạn có cơ hội không?
Cơ hội là chính bạn giành lấy.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền Tần không chút do dự, cầm chai rượu lên nói: “Lam Khiết, em đang rất căng thẳng đấy.”
“Nào, chúng ta uống một ly rượu, bảo đảm tâm trạng em sẽ tốt hơn.”
Từ Lam Khiết liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh thật sự nghĩ như vậy?”
Mặt Diệp Huyền Tần lập tức đỏ tới tai.
Đáng chết, không phải Từ Lam Khiết đã nhìn thấu được tâm tư nhỏ này của anh chứ.
Anh tỏ vẻ như đứa trẻ làm sai điều gì, ngập ngừng: “ Anh… à, anh chính là muốn như vậy … Em không nghĩ như vậy sao?”
Từ Lam Khiết cười khúc khích, khúc gỗ ngốc nghếch này trở nên căng thẳng, thực sự rất đáng yêu.
Từ Lam Khiết cầm ly rượu lên: “Nào, cạn ly.”
Diệp Huyền Tần vui mừng khôn xiết: “Được, cạn ly.”
Có hy vọng, đêm nay có hy vọng.
Phật Tổ phù hộ!
Cả hai nhanh chóng uống một ly.
Sắc mặt Từ Lam Khiết đỏ ửng lên, như nụ hoa chớm nở, làm Diệp Huyền Tần tình mê ý loạn.
Diệp Huyền Tần lấy thêm một chai rượu nữa, vừa định uống, Trần Hạ Lan đã hát xong, cô ta đưa micro cho Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần.
“Linh Nhi, tôi nhớ rằng cô lúc còn đi học thích bài “Ngọt ngào” của Đông Nhi.”
“Nào, hai người cùng hát đi, thể hiện giọng hát.”
Từ Lam Khiết cười và cầm lấy micro.
Diệp Huyền Tần có chút không kiên nhẫn, trong nội tâm mắng một câu: “Bức tượng Trần Hạ Lan này, dám cản trở cơ hội của ông đây.”
Khi giai điệu ngọt ngào vang lên, Từ Lam Khiết cất giọng: “Thời gian trôi qua vẫn còn nguyên những ngọt ngào xưa, ngồi tựa vai anh nhớ ngày ấy, lúc em thẹn thùng…”
Khi cô mở miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Từ Lam Khiết không hiểu gì về kiến thức âm nhạc, nhưng cô bẩm sinh đã có một giọng hát hay, trong trẻo, giống như âm thanh của thiên nhiên, mềm mại, đẹp đẽ, làm say đắm lòng người.”