Trần Hạ Lan thở dài sâu sắc nói: “Từ Lam Khiết, cô không cần thay Diệp Huyền Tần giải thích.”
“Diệp Huyền Tần tên súc sinh đó nguyện ý ở bên cô đơn thuần vì cô là đồ chơi mới mẻ. Chờ chơi chán rồi anh ta cũng sẽ một chân đá cô đi thôi.”
“Cô nên sớm tỉnh ngộ đi, đừng để cuối cùng rơi vào kết cục giống như tôi bây giờ.”
Từ Lam Khiết tức đến bật khóc: “Im miệng, không cho phép cô vũ nhục Diệp Huyền Tần.”
Lúc này, nhân viên công tác hô: “Ông Lâm, chúng tôi kiểm tra phát hiện ở trong chai rượu này có thành phần ma túy.”
Hoàng Phúc Lâm giận tím mặt: “Hừ, các người quả nhiên ở đây hút ma tuý.”
“Người đâu bắt tất cả bọn chúng mang về đồn tiếp nhận điều tra cho tôi.”
“Trần Hạ Lan, cô cũng cùng chúng tôi trở về. Nếu những lời cô nói là sự thật tôi không những không truy cứu tội của cô tôi mà còn trả lại một cái công đạo cho cô.”
Trần Hạ Lan vui mừng ra mặt: “Cảm ơn ông Lâm.”
Người của Hoàng Phúc Lâm lập tức bắt lấy Từ Lam Khiết.
Từ Lam Khiết bị dọa liên tục lui lại: “Các người… các người rõ ràng là là đồng bọn của Trần Hạ Lan các người bắt tay với nhau vu hại chúng tôi!”
“Tôi không đi, tôi phải gọi điện thoại cho luật sư. Trước khi luật sư đến tôi sẽ không đi với các người đâu.”
Hoàng Phúc Lâm nổi giận mắng cô: “Im miệng cô đây là đang nói xấu tổn hại danh dự của tôi, tôi sẽ kiện cô tội xâm phạm danh dự người khác.”
“Nếu như cô cự tuyệt không phối hợp với chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể áp dụng lệnh cưỡng chế đối với cô.”
Dứt lời, người của Hoàng Phúc Lâm lập tức móc ra còng tay và gậy điện chuẩn bị cưỡng chế mang Từ Lam Khiết đi.
Từ Lam Khiết tuyệt vọng đến cực điểm, đúng là cái loại cảm giác gọi trời không thấu gọi đất không trả lời là đây.
Lúc này, trong óc cô chỉ có một cái ý nghĩ: Diệp Huyền Tần anh đang ở đâu?
Lúc cô đang không biết phải làm sao thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng thét chói tai: “Dừng tay cho tôi!”
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại.
Người đến chính là Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần mạnh mẽ một mạch xuyên thẳng qua đám người đang vây quanh xem náo nhiệt anh chen vào trong phòng.
Từ Lam Khiết nhìn thấy Diệp Huyền Tần, nước mắt như suối lập tức trào ra.
Cô nhào vào trong ngực Diệp Huyền Tần nghẹn ngào khóc: “Huyền Tần, rốt cuộc anh cũng đến rồi.”
“Em…em sai rồi, em không nên không nghe lời anh tin tưởng Trần Hạ Lan.”
“Thật xin lỗi, huhu.”
Diệp Huyền Tần đau lòng sờ đầu Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết, không sao nữa rồi, ngã lần nào sẽ khôn lớn hơn lần đó, coi như đây là một bài học đi.”
“Yên tâm đi có anh ở đây, không ai dám ức hiếp em đâu.”
Từ Lam Khiết nhẹ gật đầu, đầu vẫn chôn ở ngực Diệp Huyền Tần không nỡ rời đi.
Diệp Huyền Tần xuất hiện, người vui sướng nhất chính là Hồ Thanh Sơn.
Ông ta cũng vừa mới phát hiện Diệp Huyền Tần không có ở trong phòng còn tưởng rằng anh trốn được lần này.
Chỉ bắt được Từ Lam Khiết khiến ông ta không có cảm giác thành tựu gì cả.
Hiện tại Diệp Huyền Tần xuất hiện ông ta đương nhiên rất hưng phấn rồi.
Hồ Thanh Sơn nói: “Ông Lâm, anh ta chính là người trong cuộc, Diệp Huyền Tần tên này rất xảo quyệt không dễ đối phó, ngài cẩn thận một chút.”
Hoàng Phúc Lâm bật cười: “Xảo quyệt? Ha ha, coi như cậu ta là xảo quyệt đi ở trước mặt tôi cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần mà thôi.”
“Ngược lại cái thằng này có lòng dạ giống con chó mang hình con người chỉ toàn làm những chuyện cầm thú.”
“Người đâu bắt cậu ta lại cho tôi.”
Diệp Huyền Tần cười lạnh nói: “Hai người cũng ra dáng quyền to chức trọng lắm đấy chứ, không hỏi xanh đỏ đen trắng gì đã bắt người lung tung rồi.”
“Thậm chí còn gọi phóng viên truyền thông tới đây, sao chuẩn bị phát tin trực tiếp à?”
“Ngài đây không sợ đây chỉ là hiểu lầm, ngài kết sai án thì phải làm sao, nhiều phóng viên như vậy đến lúc đó lại phải làm sao?”
Hồ Thanh Sơn: “Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, cậu cùng Từ Lam Khiết hút ma túy là chuyện như đinh đóng cột rồi còn có thể là giả sao?”
Diệp Huyền Tần bỗng nhiên thất vọng thở dài: “Ai, Hồ Thanh Sơn, ông vốn là cô vấn của quân đội mà ngay cả một chút lễ tiết cũng đều không hiểu.”
“Ông cứ như vậy nói chuyện kiểu đấy với ông nội của ông mà được à?”
Anh ngầm trào phúng chuyện lần trước Hồ Thanh Sơn gọi anh là ông nội! ‘