Chiến Thần Phong Vân

Chương 510: Chương 510




Hắn ta mỉm cười ngẩng đầu, ba chén uống một hơi cạn sạch: “Haha, rượu ngon, rượu ngon.”

Cô gái nhìn hắn ta đầy ngưỡng mộ: “Anh này, tửu lượng tốt thật đó.”

Hắn ta bật cười nói: “Đây có là gì, hôm nay tôi vui lắm, phải uống mười tám ly.”

Sau đó, tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần nhìn cái chén rỗng tuếch của mình nói: “Rượu như thế này, anh có chắc là muốn uống không?”

Hắn ta cười nói: “Tất nhiên. Anh bạn, đừng nói với tôi là anh bạn không thể uống rượu nhé.”

Diệp Huyền Tần: “Được, rất tốt.”

Anh ngẩng đầu, uống cạn ly rượu.

Cô gái lại rót rượu cho họ.

Diệp Huyền Tần chưa kịp thở, một người đàn ông khác cùng hắn ta cũng đã giơ ly rượu lên: “Đây là rượu ngon nhất đó. Nhìn hai người uống cạn, tôi cũng thấy thèm.”

“Nào, người anh em, tôi cũng nâng ly chúc cậu một ly.”

Sau đó hắn ta cũng không nói gì thêm, ngẩng đầu uống cạn: “Tôi uống cạn chén rượu kính này trước.”

Diệp Huyền Tần bình tĩnh cầm ly rượu lên uống cạn.

Đỗ Tuyết nhìn bất lực, trong lòng thở dài.

Này, tên ngu ngốc này thật sự uống rượu sao, anh không thấy là bọn họ cố ý muốn chuốc anh uống sao?

Trong nháy mắt như vậy, một mình anh uống cạn hai chén vừa rồi, dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng không thể cầm nổi.

Cô ta vội vàng rót một tách trà cho Diệp Huyền Tần: “Anh Diệp, mời anh một tách trà.”

Diệp Huyền Tần cười: “Cám ơn.”

Anh nhấp một ngụm trà, chưa kịp đặt xuống thì một người đàn ông khác cũng đã nâng cốc lên: “Anh bạn, gặp gỡ là duyên số.”

“Hai huynh đệ của tôi cùng anh bạn uống rượu, cũng phải để cho anh em này mặt mũi nữa chứ này.”

“Vậy tôi kính anh một ly trước.”

Hắn ta cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, hắn ta nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt hung hăng.

Diệp Huyền Tần trong vô thức uống cạn ly rượu.

Đỗ Tuyết lo lắng, vội vàng nói: “Anh Diệp, anh quên mất dạ dày anh không tốt sao. Nếu uống nhiều như vậy, cẩn thận chảy máu dạ dày…”

Giám đốc Tào đột nhiên không vui: “Đỗ Tuyết, đàn ông chúng tôi uống rượu, xin đừng xen vào.”

“Cô còn muốn lấy tiền không?”

“Cái này…” Đỗ Tuyết lộ ra vẻ xấu hổ.

Cô ta không thể hy sinh sức khỏe của Diệp Huyền Tần cho lợi ích của mình.

Cô ta định nài nỉ, nhưng không ngờ Diệp Huyền Tần đã cầm ly rượu lên và bắt đầu uống.

Đỗ Tuyết thất vọng lắc đầu.

Sau một thời gian, anh uống gần hết một chai.

Anh đúng là đồ ngốc, có vấn đề gì, đừng bắt cô ta phải chịu trách nhiệm.

Ngay sau đó, năm người đàn ông có mặt đều mời Diệp Huyền Tần một ly rượu.

Sau khi đếm xong, Diệp Huyền Tần uống khoảng một lít rượu.

Vài người đàn ông nhìn Diệp Huyền Tần vui vẻ, chờ đợi anh ngã xuống.

Tửu lượng đúng là rất tốt, uống một lít rượu trắng như vậy vào bụng, cũng phải ăn thêm cái gì đó lót dạ chứ.

Một vài cô gái tỏ vẻ khinh thường: họ coi thường những người đàn ông như vậy nhất.

Khi mọi người nâng ly chúc mừng, anh chỉ uống cạn, không biết từ chối thế nào, bị đóng vai ngốc, điều này rõ ràng là do anh chưa bao giờ nhìn thấy thế giới như này trước đây.

Chắc chắn, không mất nhiều thời gian để cơ thể Diệp Huyền Tần hơi run lên.

Đỗ Tuyết không chịu nổi nữa, nói: “Anh Diệp, tôi nghĩ anh bị bệnh đau dạ dày tái phát rồi đó, nếu không chịu được nữa thì tôi tiễn anh trở về trước.”

Giám đốc Tào thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đuổi tên này đi.

Ông ta vội vàng nói: “Không chịu được nữa thì đừng cố gắng cầm cự, mau về đi.”

Diệp Huyền Tần xua tay nói: “Không được, bọn họ mời tôi rượu, tôi phải mời lại họ. Đây là phép xã giao cơ bản nhất.”

Các cô gái gần như không nói nên lời.

Anh chàng này thực sự là một kẻ ngốc.

Anh không biết mình đã uống bao nhiêu sao, vậy mà vẫn ở đây như một vị anh hùng?

Làm sao loại người này có thể xứng đáng được ăn cùng bàn với họ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.