Chiến Thần Phong Vân

Chương 514: Chương 514




Giám đốc Tào ngây ngốc.

Uống hết chai rượu này trong một hơi có thể giết chết ông ta mất!

Ông ta không có khả năng để làm điều này.

Đầu óc ông ta lập tức trở nên quay cuồng, nói: “Anh Diệp, tôi sẽ phải giải quyết chuyện thanh toán tiền cho Đỗ Tuyết. Nếu tôi uống hết chai rượu này, tôi sẽ say, không giải quyết được…”

Diệp Huyền Tần: “Chuyện đó ông không cần lo lắng, tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này cho cô ấy.”

Đỗ Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là anh còn đang suy nghĩ cân đối thanh toán nên chắc là không tức giận, không như cô ta tưởng tượng.

Đây là một trong số những phẩm chất mà một người đàn ông nên có!

Trong vô thức, Diệp Huyền Tần đã chiếm một vị trí trong trái tim của người đẹp như tảng băng này.

Giám đốc Tào ngẩn người trong giây lát và không biết phải nói gì.

Một tên thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền đứng dậy nói: “Anh bạn, người xưa có câu, cho người ta một con đường lui, sau này dễ bề tương ngộ.”

“Anh bạn nhất thiết phải ép giám đốc Tào uống rượu sao, có ích gì chứ?”

Diệp Huyền Tần mỉm cười: “Vậy xem khỉ biểu diễn có ích lợi gì cho nhân loại? Tại sao nhiều người lại bỏ tiền ra xem khỉ biểu diễn?”

Nói cách khác, anh chỉ muốn giám đốc Tào đóng vai biểu diễn như một con khỉ.

Đỗ Tuyết không khỏi bật cười.

Hắn ta tức giận: “Tên họ Diệp kia, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

“Cho dù có là chủ tịch mới của King Mutual Entertainment? Ở trước mặt chúng tao, mày cũng chỉ là hàng dưới thôi.”

“Tao cảnh cáo, đây là địa bàn của tao, từ trước đến nay tao là người bảo kê King Mutual Entertainment. Hôm nay mày không nể mặt tao, không để cho tao chút thể diện nào, có tin tao đến đập phá công ty của mày không?”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Tôi không tin đó.”

“Mày muốn tự tìm cái chết sao!” Hắn ta và những người khác bắt đầu đứng hết dậy.

Giám đốc Tào đang bận làm hòa: “Được rồi, chủ tịch Diệp, như có câu nói, kẻ thù nên giải quyết chứ không nên xung đột. Chuyện hôm nay rõ ràng có giải pháp tốt hơn mà, không cần phải làm đến mức này. ”

“Thôi, để tôi tự phạt mấy chén. Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra, thế nào?”

“Có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm. Đây là cách làm của bậc đế vương, không phải sao?”

Vẻ mặt Diệp Huyền Tần dịu đi rất nhiều: “Giám đốc Tào, lại đây.”

Thấy có chút không gian thư thái, Giám đốc Tào càng thêm vững vàng, vội vàng đến gần Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần mở ra cái chai, chế nhạo: “Tôi đã nói, tôi muốn ông uống hết chai rượu này và đừng bao giờ thất hứa.”

“Nếu không uống, tôi chỉ có thể ép ông uống.”

Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, anh đổ cả chai rượu lên đầu giám đốc Tào.

Khốn kiếp!

Giám đốc Tào nổi trận lôi đình: “Giết tên chó này đi, anh em giết nó cho tôi.”

Đám anh em xã hội đó tức giận: “Mày đang tự tìm cái chết rồi.”

Nói xong, bốn người lao về phía Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần cũng không gấp gáp, bảo vệ Đỗ Tuyết đang sợ hãi phía sau, nâng mặt bàn lên, nặng nề đá một phát.

Mặt bàn trông giống như một chiếc vợt cầu lông, chặn bốn người trên bàn rồi”đập” lại.

Bốn người đụng vào tường rồi lại ngã xuống đất, nôn ra máu, không đứng dậy được nữa.

Giám đốc Tào vui mừng khôn xiết.

Tên không có mắt này thực sự đã đánh bại bốn người anh em của ông ta.

Với tính cách của bốn người bọn họ, cho dù Diệp Huyền Tần không bị bọn chúng đánh chết, cũng sẽ bị đánh đến tàn phế.

Đó là thời điểm tốt để mượn dao giết người.

Quả nhiên hắn ta phát điên: “Khốn kiếp, dám đánh bọn tao, mày muốn chết rồi.”

“Lão tư, gọi người đến giúp.”

Lão tư vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi: “Anh ba Tạ, chúng em bị đánh rồi, mau mang người tới cứu.”

Anh ba Tạ lo lắng hỏi: “Bên kia có bao nhiêu người.”

Lão tứ: “Một.”

Anh ba Tạ chửi bới: “Đồ rác rưởi, bốn đứa anh em, không thể đánh chết một người, tốn cơm tốn gạo.”

“Bây giờ chúng mày ở đâu?”

Lão tứ: “Chúng em đang ở khách sạn Royal Hot Spring.”

Anh ba Tạ: “Hả? Tôi cũng đang ở khách sạn Royal Hot Spring.”

“Nhưng hiện tại tôi đang ở bãi đậu xe, có chút việc bận không thể đi ra ngoài được. Chúng mày có thể dẫn tên kia tới đây không?”

Lão tứ: “Không thành vấn đề.”

Đỗ Tuyết lo lắng, lúc này trong đầu cô ta đã tràn đầy tiếng nói”Anh ba Tạ.”

Cô ta nắm lấy tay Diệp Huyền Tần, bước ra ngoài: “Diệp Huyền Tần, nhanh lên. Chúng ta không có khả năng đấu lại anh ba Tạ.”

Diệp Huyền Tần: “Anh ba Tạ là thứ gì?”

Đỗ Tuyết nói: “Anh ba Tạ là người được Bạo Long trọng dụng ở thành phố Lâm Hải. Xúc phạm anh ta tương đương với việc xúc phạm toàn bộ thế giới ngầm Lâm Hải.”

“Chúng ta đến đồn cảnh sát, đồn cảnh sát có thể bảo vệ chúng ta.”

Nhưng cô ta không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại cười thành tiếng.

“Tôi tưởng là ai đó? Hóa ra là thuộc hạ của Bạo Long chứ.”

“Đừng lo lắng, Bạo Long đứng trước mặt tôi cũng còn là kẻ dưới, huống chi là thuộc hạ anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.