Chiến Thần Phong Vân

Chương 522: Chương 522




Ngày kế tiếp, sáng sớm, Từ Huy Hùng cùng Từ Liên liền tới bệnh viện Nhân Ái, để thăm Từ Hiên Lâm.

Cả đêm tối hôm qua, một nhà Từ Huy Hoàng đều ở trong phòng bệnh trông coi.

Cũng may toàn bộ bệnh viện này đều là thuộc về tập đoàn Diệp Linh đấy, bọn họ trực tiếp đã muốn phòng bệnh xa hoa, ba phòng và một phòng khách, đầy đủ cho một nhà nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Từ Huy Hùng đi vào, một nhà Từ Huy Hoàng tức giận liếc mắt nhìn ông, cũng lười đến chào hỏi.

Từ Huy Hùng hắng giọng, nói: “Được rồi, tối hôm qua các người ở chỗ này trông cả đêm, cũng đủ vất vả đấy, chúng tôi tới thay các người, đến chăm sóc bố.”

Từ Huy Hoàng nói: “Không cần, chúng tôi có thể lo liệu được.”

Từ Huy Hùng nói: “Là các người không bận công việc nữa rồi, hay là lo lắng tôi chăm sóc cho bố không tốt?”

“Đều đi thôi, tôi cùng Từ Liên ở chỗ này, không có vấn đề gì.”

Cân nhắc đến tập đoàn Diệp Linh của Từ Lam Khiết hiện tại đang đứng ở thời kỳ phát triển nhanh chóng, Từ Huy Hoàng vẫn là nói: “Lam Khiết, con cùng Huyền Tần đi trước a, đi đến lo công việc của tập đoàn Diệp Linh.”

“Khả Diệu, bà đi đến phòng khám bệnh của tôi một chuyến, đưa ra cái thông báo, hôm nay dừng khám bệnh một ngày.”

“Tôi ở chỗ này xem bố là được.”

Từ Kiến Quốc đã qua khỏi cơn nguy kịch đến tính mạng, Từ Lam Khiết biết rõ ở lại chỗ này cũng không giúp đỡ được cái gì, liền dẫn Diệp Huyền Tần rời đi.

Lý Khả Diệu cũng đi theo rời đi.

Từ Huy Hùng ở trước giường bệnh ngồi xuống, hỏi: “Huy Hoàng, tình huống của bố như thế nào?”

Từ Huy Hoàng qua loa nói: “Đã qua khỏi cơn nguy kịch tới tính mạng rồi, nhưng mà từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn một mực không có tỉnh, vậy thì có chút không bình thường rồi.”

“Tôi đang theo dõi những chỉ số của các dụng cụ này, cho tới bây giờ, chỉ số tính mạng của bố coi như bình thường.”

“A.” Từ Huy Hùng a xong một câu, liền không nói thêm gì nữa.

Một hồi trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Từ Huy Hùng nói: “Huy Hoàng, chú còn không chưa có ăn sáng a, đi trước ăn ít đồ đi.”

Từ Huy Hoàng lắc đầu: “Không cần, tôi không đói bụng.”

Từ Liên cũng khuyên nhủ: “Chú ba, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì sẽ đói bụng đến phát hoảng mất.”

“Nếu như ngay cả chú đều mệt mỏi bị bệnh, ai sẽ tới chữa bệnh cho ông nội đây này?”

“Chú cứ đi ăn cơm đi. Yên tâm, tôi có thể xem hiểu được những dụng cụ này, vạn nhất có tình huống khẩn cấp gì tôi sẽ gọi bác sĩ tới đây.”

Tối hôm qua Từ Huy Hoàng đã nhịn cả đêm, lúc này thật sự đúng là có chút đói bụng.

Ông gật đầu, tự mình dặn dò Từ Liên phạm vi chỉ số bình thường của những dụng cụ kia, lúc này mới quay người rời đi.

Ông vừa rời đi, Từ Liên liền khóa ngược cửa từ bên trong lại, hướng đến chỗ Từ Huy Hùng nhẹ gật đầu.

Từ Huy Hùng hít sâu một hơi: “Từ Liên, quan sát cẩn thận. Nếu có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì thì bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo cho bố.”

Từ Liên gật đầu: “Vâng, bố yên tâm đi.”

Từ Huy Hùng thoáng điều chỉnh cảm xúc một chút, từ trong túi quần móc ra một cái ống chích đến: “Bố, người nên an tâm rời đi thôi.”

“Người chết, đổi lại chúng con có thể thăng chức rất nhanh, chết cũng có ý nghĩa rồi…”

Kết quả vừa dứt lời, Từ Kiến Quốc một mực đang trong hôn mê bỗng nhiên mở mắt.

Hai mắt kia đỏ bừng, có chút dữ tợn, khiến cho Từ Huy Hùng càng thêm hoảng sợ.

Ông ta vô thức đem ống tiêm thu lại, kích động nói: “Bố, bố đã tỉnh!”

Kỳ thật, Từ Kiến Quốc tối hôm qua cũng đã tỉnh.

Nhưng mà, ông thật sự là không còn mặt mũi nào nhìn một nhà Từ Huy Hoàng, cho nên mới không dám mở mắt, giả bộ hôn mê!

Ông trong lòng vừa tức giận, đồng thời vừa cảm thấy áy náy.

Tức giận chính là, người con trai cả mà ông coi trọng nhất, đúng là ‘lòng lang dạ sói’, thiếu chút nữa đã giết chết chính mình.

Áy náy chính là, người con thứ hai một mực bị ông đối chọi gay gắt, áp bức bóc lột, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa nhà tan cửa nát, không những không ghi hận chính mình, thậm chí tại thời khắc mấu chốt còn thể hiện ra đầy đủ lòng hiếu thảo, trông coi mình suốt cả đêm…

Nếu như trên thế giới có thuốc hối hận, ông nguyện táng gia bại sản để đi mua.

Từ Huy Hùng nói: “Bố, bây giờ bố có cảm thấy khá hơn không?”

Từ Hiên Lâm nhắm mắt lại, không có trả lời, ông không muốn nhìn thấy Từ Huy Hùng.

Lại nói, hiện tại ông cũng không cách nào nói chuyện, không có cách nào nhúc nhích, cùng người sống thực vật không giống.

Từ Huy Hùng nói: “Bố, người đã đến giờ tiêm thuốc rồi, người đừng lộn xộn, để con tiêm cho người.”

Tiêm!

Từ Hiên Lâm lần nữa mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Huy Hùng.

Từ Huy Hùng ở chỗ nào hiểu được y thuật ah, ông ta tiêm, chớ không phải là muốn…

Lại nhìn thấy Từ Liên đứng ở cửa ra vào trông chừng, ông cơ hồ có thể xác định, Từ Huy Hùng là muốn hại chính mình rồi.

Dưới sự tức giận tột độ, trong miệng Từ Hiên Lâm lại cố ra hai chữ: “Súc… Vật!”

Từ Huy Hùng bị cái ánh mắt này bị hù cho hoảng sợ, hốt hoảng cất đi ống tiêm: “Không đánh sẽ không đánh, bố mắng chửi người làm cái gì.”

Từ Liên lại nóng nảy: “Bố, không còn thời gian, mau ra tay ah.”

Từ Huy Hùng do dự nói: “Từ Liên, hay là thôi đi, đợi bác sĩ đến tiêm a.”

Đây chính là một mạng người đang sống sờ sờ ah, hơn nữa ông ta còn là bố ruột, ông sao có thể xuống tay giết chết bố ruột!

Thần người phẫn nộ, trời tru đất diệt ah!

Từ Liên nóng nảy: “Bố, người nghĩ lung tung cái gì vậy.”

“Nếu ông già kia không chết, ảnh hưởng tới kế hoạch của thầy Hoàng, thầy Hoàng khẳng định sẽ không tha cho chúng ta đâu.”

“Một khi người ra tay, vậy thì rất nhanh chúng ta sẽ thăng chức ở trong tầm tay.”

“Người… Người nguyện ý cả đời rúc ở bên trong cái phòng ở cũ rích làm một tên cứng đầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.