Nếu viện trưởng có thể tự chữa bệnh thì tốt nhất.
Nếu đúng như lời Diệp Huyền Tần nói, càng dùng thuốc sẽ càng nghiêm trọng, vậy thì chỉ cần tranh thủ lúc Diệp Huyền Tần có mặt ở đây, làm theo phương pháp trị “cổ trùng” để chữa trị, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi…
Viện trưởng viết đơn thuốc ngay tại chỗ và đưa cho cô y tá, yêu cầu cô y tá đi lấy và sắc thuốc.
Ông ta bảo chủ tịch Hàn nằm xuống giường, xốc ống quần lên.
Chân của chủ tịch Hàn nổi đầy “gân xanh.”
Mà gân xanh đó thực chất là mạch máu khuếch trương ra, dày đặc đan xen nhau.
Nhìn có chút khiếp người.
Trên chân của chủ tịch Hàn vẫn còn nhiều vết xước và bầm tím, nguyên nhân là do giãn mạch dẫn đến ngứa da và gãi.
Tất cả các đặc điểm phù hợp với các triệu chứng của giãn tĩnh mạch.
Viện trưởng đầu tiên dùng cồn sát trùng vết thương, sau đó cẩn thận bôi một loại gel do bệnh viện sản xuất để làm ngưng tụ các mạch máu.
Không lâu sau, cô y tá mang thuốc Đông y đã sắc xong tới.
Chủ tịch Hàn nhấp một ngụm.
Sau đó, mọi người lặng lẽ quan sát các đường gân trên chân của chủ tịch Hàn.
Thời gian trôi qua, chỉ sau mười phút, chân của chủ tịch Hàn đã bắt đầu thay đổi.
Các mạch máu ban đầu có màu xanh tím nhạt dần, tiến tới màu đỏ như máu bình thường.
Chỗ phồng cũng đã xẹp xuống rất nhiều, không còn lộ rõ như trước.
Cơn đau của chủ tịch Hàn giảm đi đáng kể, uể oải nằm trên giường.
Đám người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cổ trùng gì chứ, chỉ là câu chuyện bịa ra của cậu thanh niên kia thôi.
Cậu thanh niên kia còn dám dùng tính mạng của chủ tịch Hàn ra nói đùa, lần này không chết cũng bị lột da.
Viện trưởng đắc ý nói: “Diệp Huyền Tần, bệnh tình của chủ tịch Hàn tôi đã trị liệu xong, giảm hơn phân nữa, giờ anh còn muốn nói gì không?”
Diệp Huyền Tần nói: “Không vội, đây chỉ là bình yên trước bão táp thôi.”
Viện trưởng chẳng thèm ngó ngàng tới: “Tên nhãi kém hiểu biết, ăn bừa nói bãi.”
“Anh chính làm một con vịt chết mạnh miệng.”
“Mạch máu giãn ra ở chân của chủ tịch Hàn đã bị tôi khống chế. Anh nghĩ nó có thể tái phát…”
Chưa kịp nói xong, chủ tịch Hàn đã hét thảm một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, lấy tay ôm gối.
Tiếng hét bất ngờ này khiến mọi người bàng hoàng.
Viện trưởng vội hỏi: “Chủ tịch Hàn, ông sao vậy?”
Chủ tịch Hàn đau đến hít vào một ngụm khí lạnh: “Chân của tôi… đột nhiên nhói một cái… cảm giác như có thứ gì đó đang cắn nuốt máu của tôi.”
Mọi người lập tức chăm chú nhìn.
Các mạch máu trên chân của chủ tịch Hàn đã cải thiện đáng kể so với ban đầu, cũng không có gì bất thường.
Tuy nhiên, một số người tinh mắt đã nhận ra vấn đề và vội vàng hét lên: “Nhìn kìa, chủ tịch Hàn có một túi máu trên đầu gối.”
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, một mạch máu trên đầu gối của chủ tịch Hàn phồng lên, to bằng que diêm, rất dễ thấy.
“Ôi, thế này là sao?”
“Huyết mạch phình to như vậy, sẽ không vỡ ra sao?”
“Nhìn đi, cái túi máu kia vẫn đang chuyển động!”
“Đúng vậy, cảm giác như… có một con giòi trong mạch máu đang di chuyển tới lui.”
A!
Chủ tịch Hàn lại đột nhiên hét lên: “Đau chết mất.”
“Nhìn xem, chủ tịch Hàn lại có một túi máu khác phồng lên ở chân.” Có người hô lên.
“Đúng vậy.”
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
“Nhìn xem, hai túi máu này đang chuyển động, như muốn hợp nhất lại với nhau.”
Sau khi mọi người bàn tán xôn xao, ba bốn túi máu nổi lên.
Mỗi lần túi máu phồng lên, chủ tịch Hàn lại đau đớn hét lên.
Những túi màu này chuyển động, mỗi cái đều nhúc nhích một hướng, giống như đang muốn dung hợp lại một chỗ.
Cảnh tượng này quá kinh khủng, ai xem cũng thấy da đầu tê tê.
Lúc này, chủ tịch Hàn gần như mất đi lý tri: “Đau, đau chết mất.”
“Có hàng ngàn con kiến trong huyết quản của tôi, uống máu của tôi và nuốt chửng huyết mạch của tôi.”
“Tôi cảm thấy… Tôi cảm thấy mạch máu của mình như sắp nổ tung, cứu tôi với, mau cứu tôi.”