Công ty dược phẩm Lỗ Khang bây giờ không phải là một mớ hỗn độn. Hơn 400 công nhân đã đình công và ngồi biểu tình ở quảng trường công ty.
Các đại lý, nhà cung cấp ở đây đều mang hàng trả lại, không thì cũng đòi nợ. truyện xuyên nhanh
Công ty tạm ngừng sản xuất kinh doanh, tiền vốn lưu động không còn một xu, có thể phá sản bất cứ lúc nào!
Bốn cổ đông, đứng đầu là Hồ Nghiễm Thắng, hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, bọn họ chỉ muốn mang chuyện này dồn hết cho Nhậm Tiền. Họ muốn đẩy Nhậm Tiền vào đường cùng, buộc cô phải chuyển nhượng 50% cổ phần cho họ với giá rẻ.
Nhậm Tiền còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm trên thương trường, hiển nhiên không phải đối thủ của 4 con cáo già này.
Lúc này, cô như trứng chọi với đá, có chút không biết làm sao.
Tuy nhiên, cô không lùi bước, bằng không làm sao có thể xứng đáng với sự tin tưởng của Tập đoàn Diệp Linh và sự giao phó của Diệp Huyền Tần.
Cô cố thuyết phục hơn 400 công nhân:
“Các anh chị em ơi, công ty này là nỗ lực chung của tất cả chúng ta. Dù hiện tại đã gặp phải một số vấn đề nhưng tôi tin chắc rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết, chúng ta nhất định có thể vượt qua khó khăn. Mọi người trở về làm trước, duy trì sản xuất. Tôi hứa ở đây trong vòng bảy ngày sẽ trả lương đầy đủ.”
Đại diện nhân viên kiêm nhân viên cấp cao anh Dương hét lên: “ Bà chủ, chúng tôi đều trông chờ vào số tiền này để ăn cơm, không phát lương chúng tôi lấy sức đâu mà làm việc.”
“Căng tin công ty sẽ mở cửa miễn phí cho mọi người cho đến khi trả lương. Công ty dù khó khăn đến đâu cũng phải bảo vệ tính mạng cơ bản của anh chị em.”
Anh Dương thở dài: “Cô ở trên cao, sống an nhàn sung sướng. Cô không hiểu tình hình của các phòng ban cấp dưới của chúng ta chút nào. Bây giờ căn tin công ty không có tiền mua rau nữa là, mấy ngày nay anh em đều phải ăn bánh mì không cầm cự.”
“Hơn nữa, người phụ trách căn tin là mẹ tôi. Mẹ tôi đang nằm viện vì bệnh động mạch vành, cần lương tháng này gấp để chữa trị gấp, nếu công ty còn không trả lương chính là giết người.”
Các công nhân còn lại cũng la hét, phản đối, âm thanh như sóng, hết đợt này đến đợt khác.
“Trả lương đi, không trả lương là giết người!”
“Nếu còn không trả chúng tôi sắp tới sở lao động để kiện công ty, công ty ác độc, hút máu công nhân.”
Đầu của Nhậm Tiền càng đau lớn hơn, tình hình hiện tại của công ty khó khăn hơn cô tưởng, hơn nữa nhà ăn cũng ngừng hoạt động.
Cô ấy xem xét với phía tài chính và nói:
“Công ty còn bao nhiêu vốn lưu động.”
Trong mọi trường hợp, vẫn cần đảm bảo việc ăn, mặc, ở, đi lại của nhân viên.
Người của phòng tài chính cũng thuộc phe Hồ Nghiễm Thắng, cô ta trả lời một cách hờ hững: “Không có tiền.”
“Làm sao một công ty lớn như vậy lại không có vốn lưu động nào?” – Nhậm Tiền tức giận.
Tài chính nói: “Quả thực có một ít tiền, nhưng là tiền không dùng được, tiền đó phải trả cho đại lý khi họ trả hàng.”
Không còn cách khác Nhậm Tiền phải đến gặp đại diện đại lý.
“Sản phẩm của chúng ta bán chạy, sao đột nhiên muốn trả hàng lại? Nó gặp vấn đề về chất lượng hay lý do khác?”
Đại diện đại lý cho biết: “Hàng không bán được và tồn kho nghiêm trọng. Theo hợp đồng, chúng tôi có quyền trả lại hàng.”
“Công ty dược phẩm Lỗ Khang là một thương hiệu lớn, các sản phẩm sản xuất ra đều là những sản phẩm nổi tiếng đạt tiêu chuẩn Y học Quốc gia. Làm sao có thể không bán được?” – Nhậm Tiền biện giải.
Đại diện đại lý không kiên nhẫn nói: “Không bán được thì không bán được, hợp đồng quy định chúng tôi có quyền đổi trả, cô cũng không muốn vi phạm hợp đồng chứ?”