Hồ Nghiễm Thắng nghiến răng: “Gọi cảnh sát, lập tức gọi cảnh sát. Diệp Huyền Tần anh nên hy vọng không để lại bất kỳ manh mối gì nếu không tôi cho anh ở tù đến chết.”
Diệp Huyền Tần lại bật cười.
Hồ Nghiễm Thắng lãnh đạm nói: “Anh cười cái gì? Anh thật sự nghĩ như vậy là giải quyết được tôi? Trữ Tài Thần là anh họ của tôi, anh ta sẽ không làm khó tôi.”
Trữ Tài Thần vẻ mặt không vui: ‘Em họ đừng nói nhảm, mau trả tiền đi.”
Hồ Nghiễm Thắng hít một hơi thật sâu nói: “Anh họ, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Hiện tại tôi đang thực sự gặp khó khăn, nhất thời sẽ không gom được tiền. Có thể cho tôi thêm vài ngày…”
“Này nếu là tiền của tôi, đương nhiên có thể cho anh thêm vài ngày, thậm chí không cần đòi. Nhưng anh cũng biết rằng đó là tiền của Đại Thông, tôi không dám chậm trễ.”
“Anh họ, chúng ta là gia đình anh không thể làm vậy.”
“Anh em ruột còn phải tính toán, huống chi là anh em họ, trả tiền đi.” – Trữ Tài Thần lạnh giọng.
Hồ Nghiễm Thắng hơi hoảng loạn. Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao đột nhiên thái độ của anh họ lại thay đổi như thế?
Hồ Nghiễm Thắng giả vờ bình tĩnh nói: “Anh họ, đi ra đây nói chuyện.”
Trữ Tài Thần trở nên nóng nảy: “Trả tiền mau, bớt dài dòng. Nếu không trả lại tiền, tôi sẽ thông báo cho Ngân hàng Đại Thông.”
Sau đó, Trữ Tài Thông lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi cho ngân hàng.
Hồ Nghiễm Thắng run rẩy dữ dội như thể bị sét đánh. Nếu chuyện này báo lên với ngân hàng thì anh ta chết chắc.
Anh họ là đang tự tay đẩy Hồ Nghiễm Thắng vào chỗ chết, Hồ Nghiễm Thắng lúc này mới nhận ra anh ta phản bội.
Hồ Nghiễm Thắng nhanh chóng cầu xin: “Anh họ, có gì từ nói.”
“Trả tiền, không có tiền không nói gì cả.”
Tiền của Hồ Nghiễm Thắng bị trộm hết rồi anh ta như rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này, Diệp Huyền Tần đã im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Trữ Tài Thần như này không tốt. Hai người là cùng huyết thống, không thể ép chết người ta vậy.”
“Hồ Nghiễm Thắng, tôi cho anh một cơ hội, chuyển nhượng cổ phần lại cho tôi, tôi sẽ là ông chủ của công ty, và tôi sẽ gánh nợ.”
Hồ Nghiễm Thắng hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần, thảo nào anh chuyển cổ phần cho hắn một cách dễ dàng như vậy.
“Vậy tôi chuyển 50% cổ phần cho anh.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Anh không hiểu ý của tôi, tôi không muốn 50% vốn cổ phần, tôi muốn toàn bộ.”
“Nằm mơ đi!”
“Vậy thì mặc kệ anh.”
“Chờ đã.” – Hồ Nghiễm Thắng vội vàng nói, – ““60%, tôi sẽ cho anh 60%.”
“Tôi không muốn nhắc lại lần nữa đâu, toàn bộ 100%.”
Hồ Nghiễm Thắng nghiến răng: “70%, đây là cái giá cuối cùng.
“Vậy thì không còn gì để nói.””