Cô giật nhẹ áo Diệp Huyền Tân, ra hiệu cho anh bớt nói lại, sau đó cô nghiêm túc gọi món.
Thiếu Mã Gia thừa thắng xông lên, cố ý làm nhục Diệp
Huyền Tân: “Nghe nói khẩu vị của người anh em rất kén chọn, chỉ có thể ăn cơm nhão.” (Cơm nhão ý chỉ người đàn ông ăn bám, bám váy phụ nữ.) “Nhân viên phục vụ đầu, làm phiên cậu mang cho anh ta bát cháo kê, cảm ơn cậu trước nhé.”
Từ Nam Huyên bật cười thành tiếng: “Đúng đúng, hầm càng nát càng tốt, kẻ thất bại chỉ xứng ăn cơm nhão mà thôi.” Diệp Huyền Tần trầm tư nhìn Thiếu Mã Gia: “Anh xem thường người ăn cơm nhão quá nhi, chắc hẳn khẩu vị của anh rất tốt?” “Phục vụ, lấy cho anh ta nồi sắt hầm quả cân.” Từ Nam Huyên tức giận nói: “Cút cút cút, nơi này không có chỗ cho anh mở mồm ra đâu” “Hôm nay là anh Mã nhà tôi chiêu đãi, Thiếu Mã Gia bảo anh ăn gì thì anh ăn nấy!” “Tôi vẫn nói câu kia, đợi đến khi nào anh có đủ khả năng bao cả nhà hàng này thì nói, còn bây giờ anh câm miệng lại cho tôi”
Diệp Huyền Tân: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi là chủ của nơi này, việc gì phải bao nữa?”
Thiếu Mã Gia cười: “Thật sao?” “Vậy tôi muốn xem, người phục vụ sẽ nghe lời vị khách quý bao cả nhà hàng này, hay nghe lời “ông chủ” của cậu ta.”
Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết rất nhanh đã gọi xong món, ngưoi phục vụ nhanh chóng ra sau bếp chuẩn bị.
Không lâu sau, người phục vụ đã mang lên các món ăn Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết gọi, một bàn ăn đầy tinh tế thể hiện đủ từ sắc, hương, vị. Khiến cho mọi người không khỏi xuýt хоа.
Từ Nam Huyên không ăn luôn mà cười khấy nói: “Bát cháo kê của “ông chủ” nhà cậu đâu, vẫn chưa làm xong sao?”
Người phục vụ định lên tiếng thì Thiểu Mã Gia nói: “Nam Huyên, không phải em đã nói, hầm cháo nhừ thêm một lúc sao?” “Mới được có mấy phút thôi, cháo chưa kịp nhừ đâu.”
Từ Nam Huyên cười: “Ở nhỉ. Các cậu cứ hầm từ từ, đợi chúng tôi ăn xong thì mang lên cho anh ta cũng chưa muộn” Từ Nam Huyên chậm rãi ăn, vừa ăn vừa nhìn Diệp Huyền
Tân.
Diệp Huyền Tân không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất vui mừng đắc ý.
Từ Nam Huyên thở dài, haizz, tên này thật đúng là không biết xấu hổ, đoán chừng Thiếu Mã Gia có kích động anh như nào cũng đều vô ích.
Bùn loãng không thể trát tường! (Chỉ người năng lực kém, không có tương lai.) Từ Lam Khiết không ăn.
Theo tình hình hiện tại, Diệp Huyền Tân chỉ có thể uống cháo kê.
Để không làm cho Diệp Huyền Tân cảm thấy khó xử, cô quyết định chia sẻ bữa ăn của mình cho anh.
Không lâu sau, người phục vụ mang các món khác lên. Người phục vụ cẩn thận dọn món, bày lên bàn ăn.
Để tỏ vẻ mình là một người đàn ông hào hoa phong nhã, Thiếu Mã Gia vội vàng đưa tay ra đỡ: “Cảm ơn.”
Thật không ngờ, người phục vụ liền thu lại đĩa thức ăn đó, nói: “Xin lỗi, món này không phải của ngài”
Hả? Thiếu Mã Gia cau mày.
Mọi người đều đổ dồn con mắt về phía món ăn tinh xảo mà người phục vụ bê lên trước mặt Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, mời ngài dùng bữa.”
Đậu má!
Thiếu Mã Gia ngay lập tức nổi giận đùng đùng, tên phục vụ chó chết, dám không nghe lời anh ta, khiến cho anh ta mất mặt. Tay của anh ta giơ lên, thả xuống không được, không thả xuống cũng chẳng xong.
Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết cũng sững sờ không kém, nhìn người phục vụ với ánh mắt khó hiểu. Thieu Mã Gia là khách quý bao cả nhà hàng, một người phục vụ tầm thường mà lại dám chống lại lời khách quý, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao?
Trong lòng Thiểu Mã Gia đầy tức giận, nhưng người phục vụ đã kịp thời khuyên giải: “Thưa ngài, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong món ăn cho ngài rồi a.” “Mời ngài ngôi xuống, món ăn lần này to hơn bình thường, ngài cẩn thận không đụng phải
Cơn giận trong lòng Thiếu Mã Gia dịu đi một chút.
Các nhân viên nhà hàng không thể phục vụ Diệp Huyền Tân món cháo kê được, dù sao nhà hàng Michelin cũng là một nhà hàng sang trọng, làm sao có thể sử dụng nguyên liệu thấp kém như vậy được chứ. Hơn nữa nhà hàng phục vụ cháo kế là đắc tội với thực khách.
Nhân viên cũng đã chuẩn bị cho mình một món ăn tinh xảo hơn nhiều so với Diệp Huyền Tân, điều này cũng coi như giúp cho bản thân anh ta không bị mất mặt.
Nhà hàng này thật sự biết cách giải quyết tình huống.
Anh ta rất mong chờ món ăn đầy bất ngờ mà nhà hàng Michelin sắp sửa phục vụ.
Không để anh ta chờ đợi lâu, người phục vụ ngay lập tức đem lên món “nồi sắt hầm quả cân”.