Chiến Thần Phong Vân

Chương 633: Chương 633




Mọi người nhìn theo tiếng, phát hiện ra người nói chuyện là một người đàn ông xa lạ.

Người mở miệng hiển nhiên chính là Diệp Huyền Tân. Lý Thánh Thủ liếc mắt nhìn anh, lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Có phải là người nhà họ Hàn không? Lý Thánh Thủ tôi ra tay, không cần phải giải thích với người ngoài.”

Chủ tịch Hàn vội vàng đáp: “Các vị, vị này là bác sĩ Diệp, Diệp Huyền Tân, mà tôi đã nói với các vị, cậu ấy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho lão ân sư.”

“Vớ vẩn!” Lý Thánh Thủ đột nhiên nổi giận: “Nếu đã mời tôi tới, vậy tại sao còn mời người khác nữa? Đây không phải là không tin tưởng Lý Thánh Thủ tôi hay sao? Nếu đã như vậy, vậy thì bỏ đi, tôi sẽ không ra tay giúp người không tin tưởng mình!” Nói xong, Lý Thánh Thủ chuẩn bị đi ra ngoài.

Người nhà họ Hàn có mặt ở đó đều sốt ruột, vội vàng giữ ông ta lại.

Hàn Thúy Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào hai người: “Sư huynh, đây là chuyện của nhà họ Hàn tôi, ai cho anh nhúng tay vào. Ông Lý, ông không cần để ý đến hai người họ, anh ta chỉ là sư huynh của tôi, không tính là người nhà họ Hàn, không có quyền nhúng tay vào việc này. Còn nữa, bác sĩ mà anh ta mời tới chỉ là một tên lang băm mà thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta chữa bệnh cho bố tôi đâu.”

Nghe thấy cô ta nói như vậy, Lý Thánh Thủ mới dừng bước chân: “Sao một tên lang băm có thể ở chung một phòng với tôi được, đây chính là sự si nhục đối với tôi. “Người đâu, đuổi anh ta ra ngoài cho tôi.”

Chủ tịch Hàn lo lắng, vội bảo: “Sư muội, các người nhất định phải tin tôi, cậu Diệp thật sự có thể cứu lão ân sư mà. Nếu không phải lúc trước có cậu Diệp giúp đỡ thì hiện tại tôi đã là một người chết rồi!”

Hàn Thủy Lan tức giận nói: “Sư huynh, anh nghĩ tôi sẽ không điều tra về anh ta từ trước hay sao? Diệp Huyền Tân, chẳng qua chỉ là một tên tội phạm đang bị cải tạo ngồi lì trong nhà mà thôi. Một năm trước, anh ta kết hôn với con gái nhà họ Trần, Trần Hạ Lan, vì không thể đưa ra được một tỷ tiền sính lễ, nên bị từ hôn ngay tại trận. Rơi vào đường cùng, mới phải quay đầu cưới phù dâu. Một năm sau, anh ta vô công rồi nghề, chẳng làm nên trò trống gì, mỗi ngày đều ăn bám vợ mình. Loại phế vật bám váy đàn bà như anh ta có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi được sao? Nực cười quá rồi đấy.”

Đám người nhà họ Hàn nghe vậy, đều nổi giận đùng đùng, nhao nhao đòi đánh chủ tịch Hàn. “Cậu Hàn, sao cậu có thể mời loại lang băm này đến chữa bệnh cho ân sư chứ, rốt cuộc cậu có dụng ý gì đây?”

“Hừ, sẽ không phải là có ý xấu đấy chứ, ân sư của cậu chết rồi thì cậu được lợi gì?”

“Ôi, lúc trước ân sự của cậu còn đối với cậu ân trọng như núi, cậu lại lấy ân báo oán như vậy! Cậu xứng đáng với sự bồi dưỡng của ân sư đối với cậu hay sao?”

“Chuyện này..” Chủ tịch Hàn nhất thời hết đường biện bạch, không biết nên giải thích như thể nào.

Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Sao thế, cuộc sống cá nhân có liên quan đến trình độ y thuật sao? Nực cười, nực cười đến cực điểm!”

Lý Thánh Thủ lạnh lùng bảo: “Hừ, vậy theo như cậu nói, thi y thuật của cậu cao minh sao? Vậy cậu nói cho tôi biết người bệnh là mắc bệnh gì, tại sao lại hôn mê mấy chục năm không tỉnh.”

Diệp Huyền Tân đáp: “Rất đơn giản, một chữ thôi, cổ! Ông ta đã trúng Trùng Thảo cổ. Trùng Thảo cổ danh như ý nghĩa, người trúng loại cổ này sẽ biển thành giống như “đông trùng hạ thảo”, trở thành người thực vật!”

“Vớ ẩn, bậy bạ!” Lý Thánh Thủ vỗ bàn đứng dậy: “Nói cậu là lang băm là đã coi trọng cậu rồi đấy, cậu vốn dĩ không xứng với một chữ “y” này. Tôi thấy cậu rõ ràng chính là một tên thầy mo!” Diệp Huyền Tân không giận mà còn nở nụ cười: “Ö, vậy ông nói tôi xem, người bệnh này mắc bệnh gì?”

Lý Thánh Thủ đáp: “Được, hôm nay chết cũng phải cho cậu chết minh bạch. Người bệnh này không biết vì loại nguyên nhân gì mà mạch máu xơ cứng nặng, dẫn đến không cung cấp đủ máu cho não bộ, gây tổn thương khu trung tâm vận động của các vùng chức năng của não bộ. Tôi phải dùng nước nóng và rượu thay phiên nhau lau mạch máu cho người bệnh, dưới sự thay đổi nóng lạnh, mạch máu của người bệnh sẽ khôi phục độ đàn hồi. Lại phối hợp với thuật xoa bóp độc môn của tôi, mạch máu của ông ấy sẽ sự mềm lại, não bộ cũng sẽ hồi phục việc cung cấp máu, các bộ phận bị bệnh sẽ từ từ hồi phục. Không quá hai tháng, người bệnh sẽ tự tỉnh lại.”

Diệp Huyền Tân lắc đầu cười khổ: “Ông làm như vậy sẽ hại chết ông ấy. Cổ cực kỳ mẫn cảm đối với rượu, ông lại kích thích nóng lạnh đan xen, như vậy hoạt động của cổ trùng sẽ càng thường xuyên hơn. Tôi đảm bảo, nếu ông dùng cách này, người bệnh một sẽ ho ra máu, hai sẽ băng huyết, ba sẽ đồng tử mở lớn, bốn sẽ xuất hiện cổ trùng, lúc này, sẽ không cách nào cứu chữa cho người bệnh được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.