Chiến Thần Phong Vân

Chương 656: Chương 656




Từ Nam Huyên càng cuống hơn: “Từ Đức Lương, sao lại dừng ở đây? Mau đến chỗ hạng mục Nghĩa An đi, đừng làm lỡ chuyện chính.”

Từ Đức Lương nói: “Xuống xe đi. Có một người có thể giúp chúng ta đối phó với Thiếu Mã Gia, anh ta sẽ đến hội họp ngay lập tức đay”

“Hả?” Từ Nam Huyên ngẩn ra: “Ai sẽ giúp chúng ta đối phó với Thiếu Mã Gia chứ?”

Vừa nói, cô vừa xuống xe.

Từ Đức Lương móc từ trong ngực ra một bản hợp đồng, nói: “Chị, chị mau ký thỏa thuận chuyển nhượng hợp tác Nghĩa An này đi.”

“Thỏa thuận chuyển nhượng gì chứ?” Từ Nam Huyên cẩn thận dè dặt cầm hợp đồng lên xem, sau đó kinh ngạc nói: “Cậu muốn tôi chuyển nhượng hợp tác Nghĩa An cho cậu!”

Từ Đức Lương: “Không sai.”

Từ Nam Huyên lập tức cảnh giác, trong lòng nảy sinh cảm giác không ổn: “Tại sao phải chuyển nhượng cho cậu.” Từ Đức Lương mất kiên nhân: “Đầu ra lắm lời thế hả? Kêu chị ký thì chị ký đi!”

Từ Nam Huyên: “Tôi không ký. Cậu đưa tôi đến Nghĩa An ngay bây giờ đi.”

Dứt lời, Từ Nam Huyên lại muốn lên xe.

Từ Đức Lương cuống lên, dứt khoát túm lấy tay Từ Nam Huyên, muốn cưỡng ép cô điểm chỉ lên thỏa thuận chuyển nhượng.

Á!

Từ Nam Huyên kinh ngạc. Quả nhiên tên Từ Đức Lương này không có lòng tốt gì mà.

Cô phần nộ giãy dua, nhưng làm sao sức cô có thể so được với Từ Đức Lương?

Cuối cùng, cô đã điểm chỉ lên thỏa thuận chuyển nhượng!

Từ Nam Huyên tức giận vô cùng: “Từ Đức Lương, cậu… đồ khốn nhà cậu! Tôi… tôi đúng là điên rồi mới đi tin cậu. Quả nhiên cậu tới là vì hạng mục Nghĩa An.”

Từ Đức Lương nhìn hợp đồng, hài lòng cười cười: “Chị họ à, tục ngữ có câu tien Phật tiễn tới Tây Thiên, giúp người phải giúp tới cùng. Chị giúp tôi thêm một việc nữa đi.”

“Cậu mơ tưởng hão huyền.” Từ Nam Huyên tức đến độ mặt biển thành màu đen: “Cậu đợi đó, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu. Tôi phải tố cáo cậu, dùng pháp luật để bảo vệ lợi ích hợp pháp của tôi!”

Dứt lời, cô lại muốn lên xe rời đi.

Không ngờ Từ Đức Lương vung một cái tát tới: “Muốn đi ư? Không dễ dàng như vậy đâu!”

Một cú tát này trực tiếp đánh cho Từ Nam Huyên ngã xuống đất.

Từ Nam Huyên ôm mặt, nhìn Từ Đức Lương với vẻ khó mà tin nổi: “Cậu… cậu dám đánh tôi!”

Từ Đức Lương cười khổ, đánh chị, có đến mức phải ngạc nhiên thế không? Nếu để chị biết tôi còn muốn giết chị thì không phải cô sẽ kinh ngạc đến chết luôn à?

Từ Nam Huyên đã biết, nếu hôm nay không đáp ứng yêu cầu của anh ta thì e rằng anh ta sẽ không thả cho cô đi. Cô nghiến răng nghien lợi nói: “Nói đi, muốn kêu tôi giúp gì cho cậu?”

Từ Đức Lương mim cười: “Đơn giản thôi. Thiểu Mã Gia nói, chi cần tôi giết chết chị thì sẽ cho tôi làm thân tín bên cạnh ngài ấy. Cho nên, chị họ à, để giúp tôi thành công, chị đi chết đi vậy!”

Âm!

Từ Nam Huyên như bị sét đánh!

Từ Đức Lương lại muốn giết chết cô!

Hai người là người một nhà đó, sao Từ Đức Lương có thể ra tay được?

Súc sinh, cầm thủ, không bằng cả loài chó lợn!

Từ Nam Huyên nghiền răng đến nỗi sắp vỡ ra.

Từ Đức Lương tiếp tục nói: “Diệp Huyền Tân đã nói với chị là tôi muốn giết chị rồi, nhưng chị vẫn theo tôi đến đây. Không thể không thừa nhận, chị rất ngu ngốc. Một người phụ nữ ngu ngốc như chị, sống trên đời thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả, còn không bằng chết đi lại có giá trị hơn!”

Từ Nam Huyên càng thêm bi thương muốn chết.

Đúng vậy, Diệp Huyền Tân người ta đã nói với cô rồi, là tên súc sinh này muốn giết cô.

Nhưng cô lại chọn tin tưởng tên súc vật này mà không tin tưởng Diệp Huyền Tần!

Ngu ngốc, đầu chỉ là ngu ngốc chứ, thật sự ngu ngốc đến tột cùng.

Nước mắt hối hận triệt để nhấn chìm cô. Cô tự tát mình một cái, không hề do dự.

Lần trước chính là vì không tin lời Diệp Huyền Tân nên suýt chút nữa đã bị Thiếu Mã Gia chà đạp.

Lần này cô lại không nghe lời anh.

Từ Nam Huyên thật sự muốn chết!

Từ Đức Lương lấy một con dao găm từ trong ngực áo ra: “Được rồi chị họ, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên tiễn chị lên đường rồi.”

Từ Nam Huyên kinh ngạc biến sắc, vội vã đứng dậy muốn chạy trốn!

Có điều, làm sao Từ Đức Lương có thể cho cô cơ hội.

Anh ta nhào tới, trực tiếp đè Từ Nam Huyên xuống dưới thân mình.

Từ Nam Huyên mắng chửi đến rách miệng, Từ Đức Lương dứt khoát bịt miệng cô lại.

Từ Đức Lương cười đầy thô bi: “Chị ho, có biết không? Mỗi lần tôi lên giường với phụ nữ, trong đầu đều sẽ nghĩ, nếu người phụ nữ khuất phục dưới thân tôi là chị thì tốt biết mấy. Chi tiếc là tôi không có cơ hội này nữa rồi. Có điều yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ hầu hạ thi thể chị thật tốt, ha ha.”

Cái gì?

Cái tên súc vật này, ngay cả những lời buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được!

Sao một con người có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ? Nhà họ Từ đã nuôi dưỡng ra một kẻ biến thái cỡ nào thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.