Chiến Thần Phong Vân

Chương 663: Chương 663




Diệp Huyền Tân quát lớn với Sở Trương: “Ai bảo mấy người tới đây!”

Sở Trương: “Anh Diệp, vừa rồi biết được anh gặp nguy hiểm.”

Diệp Huyền Tân: “Sao nào, ở trong lòng mấy người tôi lại vô dụng đến thế ư, chút việc nhỏ ấy cũng được coi là nguy hiểm đối với tôi sao?” Tuy anh nói rất ngông cuồng, nhưng mà Sở Trương biết, anh Diệp nói thật! lai!”

Diệp Huyền Tần: “Những người khác trở về đi, Sở Trương ở “Vâng!” Sở Trương lập tức giải tán đàn em, còn mình thì ở lại: “Anh Diệp, anh có gì muốn dặn dò?”

Diệp Huyền Tân liếc nhìn Cẩm Thiên Hành!

Cẩm Thiên Hành vừa nhân lúc Diệp Huyền Tân không chú ý, đã bảo một tên tay sai cõng anh ta rời khỏi đây rồi!

Diệp Huyền Tân: “Theo dõi tên kia, điều tra xem rốt cuộc anh ta có lai lịch như thế nào.”

“Tôi hiểu rồi!” Sở Trương lập tức lên xe, không nhanh không chậm đi theo Cẩm Thiên Hành!

Lúc này Từ Nam Huyên có rất nhiều cảm xúc đan xen, không ngừng rơi nước mắt: “Diệp Huyền Tân, tại sao phải lừa gạt tôi!”

“Anh vẫn luôn trêu đùa tôi đúng không!”

Diệp Huyền Tân: “Tôi giấu diếm cô cái gì? Lại trêu đùa cô lúc nào”

Từ Nam Huyên: “Anh chính là anh hùng cái thế, vì sao vẫn luôn không nói cho tôi.”

“Nhìn tôi mỗi ngày chịu đủ nỗi khổ tương tự, anh rất vui vẻ đúng không?”

Diệp Huyền Tân vội vàng giải thích: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung đầu”

“Sao cô cứ chắc chắn tôi chính là anh hùng cái thế của cô vậy”

Từ Nam Huyên: “Bóng lưng của anh rất giống với bóng lưng anh hùng cái thế của tôi! Quả thực là cùng một người!” Diệp Huyền Tân không biết nên khóc hay nên cười: “Cô nói đùa cái gì thế. Bóng lưng của đàn ông Đại Hạ gần như đều giống nhau, chỉ bằng vào bóng lưng có thể đoán được cái gì chứ!”

Từ Nam Huyên: “Thế nhưng lúc anh được mọi người quỳ lay, bóng lưng tỏa ra khí thế và phong độ kia là độc nhất vô nhị.”

“Loại khí thể không tầm thường này rất giống với anh hùng cái thế, không thể giả được.” Diệp Huyền Tân vắt hết óc suy nghĩ, tiếp tục thanh minh cho bản thân: “Tôi hỏi cô, quỳ lạy anh hùng cái thể của cô là quân nhân hay là côn đồ.”

Từ Nam Huyên: “Là quân nhân.”

Diệp Huyền Tân: “Vậy được rồi, mấy người quỳ lạy tôi chỉ là một đám côn đồ bình thường mà thôi.”

“Tôi cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, để quân nhân quỳ xuống”

Từ Nam Huyên hơi suy nghĩ thêm, bỗng nhiên nín khóc mỉm cười: “Đúng rồi, đúng rồi, sao tôi lại không để ý đến một điểm quan trọng như thế chứ.”

“Anh đúng là có chút ít năng lực, nhưng lại không có chút bối cảnh nào trong quân đội cả, sẽ không được quân nhân quỳ lay”

“Haiz, tôi thật sự là quả lơ mơ rồi, anh chỉ là một tên ăn cơm chùa… ặc, một người làm ăn, sao có thể so sánh với anh hùng cái thế của tôi được chứ!”

Diệp Huyền “..”

Xác nhận tôi không phải anh hùng cái thế của cô, cô vui đến mức này à?

Từ Nam Huyên nhìn Từ Đức Lương chạy trốn, lúc này giận dữ, xông lên đá Từ Đức Lương ngã lăn trên mặt đất. “Khổn nạn, cậu còn muốn trốn à!”

“Cậu có âm mưu giết người! Cứ đó, hôm nay tôi muốn để cậu ngồi tù mục xương!”

Từ Đức Lương đau khổ cầu xin: “Chị họ, chúng ta là người một nhà, chị không thể tuyệt tình như thể “Nhà họ Từ còn trông cậy vào tôi nối dõi tông đường nữa

Nếu tôi bị bắt đi tù, nhà họ Từ sẽ không có con cháu nối

Từ Nam Huyên buột miệng “Câm mồm!”

“Lúc cậu muốn giết tôi, sao không nghĩ tới chúng ta là người một nhà “Chị Nhã Mẫn, giúp một chút, báo cảnh “Dừng tay Lúc này, một tiếng gầm thét bỗng nhiên truyền đến.

Lại là Từ Hiên Thắng dẫn người nhà họ Từ tới.

Vừa rồi Từ Đức Lương nhân lúc đám người không chú ý, đã vụng trộm gọi điện thoại cầu cứu Từ Thắng.

Bây giờ người có thể cứu mình, cũng chỉ có ông nội Từ Hiên Thắng mà thôi.

Từ Thắng nhìn Từ Đức Lương chật vật không chịu nổi, vô cùng giận dữ: “Từ Nam Huyên, cháu thật to gan, vậy mà lại dám cấu kết với người ngoài đối phó với người nhà họ “Đây là phản bội gia tộc!”

Từ Nam Huyên vội vàng giải thích: “Ông nội, ông nghe cháu nói, là Từ Đức Lương muốn giết cháu

Từ Đức Lương vội vã hô to oan “Oan uổng, oan quá!”

“Ông nội, ông đừng tin vào chuyện hoang đường của chị ta, chị ta là chị họ của cháu, sao cháu có thể hại chị ta chứ.”

“Ông nội, thật ra là Diệp Huyền Tân nhìn chiến đội Thiếu Mã Gia chúng ta, sinh lòng bất mãn, muốn trả thù!”

“Anh ta cổ ý cấu kết với Từ Nam Huyên, vu oan cháu có âm mưu giết người, tập đoàn Diệp Linh muốn dùng việc này đến ép buộc chiến đội chúng ta!”

“Vừa rồi bọn họ đành cháu, chính là muốn ép cháu ký cam kết tham gia lễ mừng đưa ra thị trường của bọn họ, mà không được đền buổi lễ khai trương của Thiếu Mã Gia!”

“Hu hu, ông nội phải đòi lại công bằng cho cháu!”

“Hèn hạ, vô si!” Từ Hiên Thắng tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, đưa tay muốn đánh Từ Nam Huyên: “Tại sao nhà họ

Từ chúng ta lại có loại người ăn cây táo rào cây sung như cháu chứ!”

“Cháu hãy quỳ xuống xin lỗi Đức Lương ngay lập tức, thề vĩnh viễn sẽ không qua lại với Diệp Huyền Tân nữa, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Từ.”

“Thậm chí mộ phần của bố mẹ cháu cũng phải dời ra khỏi phần mộ tổ tiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.