Đám người: “Ha ha.”
Ông có phải nhân vật lớn gì đâu, ông có tới hay không thì có liên quan gì chứ, có cái gì mà phải xin lỗi.
Diệp Huyền Tân không nhịn được cười lên.
Với thân phận của Lý Thánh Thủ, hôm nay ông ta tuyệt đối là khách quý của tập đoàn Diệp Linh. Mấy người lạnh lùng với khách quý như vậy, thật sự ổn chứ?
Trình Hạ Vũ nhìn ra bên ngoài công ty, hiếu kỳ nói: “Chị, không thích hợp, chị xem tại sao ở bên ngoài bỗng nhiên lại có nhiều người đến đây như vậy “Hả?” Từ Lam Khiết nhíu mày, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Quả nhiên, ở cửa vừa rồi còn vâng ngắt, giờ phút này lại có đầy người, đang rôm rả tháo luận cái gì đó. Từ Lam Khiết theo bản năng cho rằng, là Thiểu Mã Gia giật dây những người dân này đến gây chuyện.
Cô lập tức nổi giận lôi đình: “Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, Thiếu Mã Gia muốn ép người ta đến đường cùng đây mà.”
“Đi, chúng ta đi chăm sóc bọn họ”
Nói rồi, Từ Lam Khiết dẫn một đám người đi ra ngoài.
Cô lạnh lùng nói: “Mấy người tụ tập ở cửa nhà tôi làm cái gì thế”
“Đây là làm loạn trật tự công cộng, là hành động trái pháp luật”
Đám người hô lên: “Chúng tôi tới tham gia buổi lễ đưa ra thị trường của nhà có đó.” Hả?
Từ Lam Khiết ngây ra tại chỗ: “Tham gia buổi lễ đưa ra thị trường? Cai quý gi the?”
Đám người không tiếp tục để ý đến Từ Lam Khiết, mà lao về cho Lý Thánh Thủ sau lưng cô, kêu lên. “Ông Lý, trước đó ông đã hứa rằng hôm nay sẽ miễn phí chữa bệnh mười lần, có còn giữ lời không.”
“Ông Lý, hôm nay chúng tôi đến vì ông đó, ông cũng không thể để chúng tôi thất vọng đau khổ được.”
“Ông Lý, mau cứu tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, nếu tôi chết rồi, người nhà của tôi cũng không sống được đâu”
Lý Thánh Thủ gật đầu: “Đương nhiên tôi sẽ giữ lời.”
“Chờ lát nữa tôi sẽ chọn ra mười vị từ trong đám người, chữa bệnh miễn phí.”
Vạn tuế!
Đám người cao giọng hô to.
Cái gi… Có chuyện gì thể này!
Mấy người Từ Lam Khiết mắt lớn trừng mắt nhỏ, vô cùng kinh ngạc!
Những người này lại gọi ông lão lôi thôi lếch thếch kia là Lý
Thánh Thủ.
Ông lão kia, còn chính miệng thừa nhận!
Trời đất ơi, không phái ông lão này thật sự là Lý Thánh Thủ chứ.
Từ Lam Khiết nơm nớp lo sợ nhìn Lý Thánh Thủ: “Xin hỏi… ông là tiền bối Lý Thánh Thủ sao?”
Lý Thánh Thủ nói: “Tôi còn tưởng rằng mấy người nhận ra tôi chứ, cho nên mới không tự giới thiệu.”
“Tôi chính là Lý Thánh Thủ.”
Sau khi nghe ông ta xác nhận, đám người Từ Lam Khiết có chút ít sụp đổ.
Đường đường là người tài giỏi trong y học Đại Hạ, tới tham gia buổi lễ đưa ra thị trường của bọn họ, đây là vinh quang lớn thế nào chứ.
Nhưng vừa rồi bọn họ lại có thái độ lạnh lùng, hờ hững với Lý Thánh Thủ… Quả đáng! Tập đoàn Diệp Linh được cứu rồi, tập đoàn Diệp Linh không cần đóng cửa nữa.
Trên mặt Từ Lam Khiết tràn đầy vẻ áy náy, bên trong sự áy này lại không thể che hết vẻ kích động. “Ông Lý, thật sự xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi không để ý đến ông.”
Lý Thánh Thủ vội vã khoát tay: “Không không không, nên nói xin lỗi hẳn là tôi. Là tôi tới chậm, bỏ qua buổi lễ đưa ra thị trường của mọi người”
Từ Lam Khiết: “Không không không, ông không tới chậm, buổi lễ đưa ra thị trường của chúng tôi còn chưa bắt đầu.”
“Hả? Đèn lồng đầu? Biểu ngữ đâu? Sân khẩu đâu? Sao lại mất hết rồi.”
Lập tức có nhân viên nói: “Cô Từ, vừa rồi cô bảo chúng tôi dỡ bỏ mà.”
Từ Lam Khiết vội nói: “Nhanh, nhanh bố trí lại một lần nữa, buổi lễ đưa ra thị trường của chúng ta chính thức bắt đầu”
Từ Huy Hoàng đứng ở một bên kích động đến mức luống cuống chân tay.
Có thể tiếp xúc với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy, thật là một vinh hạnh quá lớn.
Ông đã nhiều lần muốn chủ động bắt chuyện với Lý Thánh Thủ, nhưng mỗi lần đều muốn nói lại thôi.
Ông thật sự là không có nổi dũng khí.
Diệp Huyền Tân thấy thế, vội vàng đáp cầu dắt mối cho hai người: “Ông Lý, đúng lúc nghiệp vụ y dược của tập đoàn Diệp Linh còn thiếu một cố vấn danh dự”
“Xin hỏi ông có hứng thú hay không?”
Lý Thánh Thủ vội vàng biết ơn nói: “Là vinh hạnh của tôi. Đương nhiên là có hứng thú” Diệp Huyền Tân gật đầu, kéo Từ Huy Hoàng qua nói: “Đây là người phụ trách chủ yếu của nghiệp vụ y dược tập đoàn Diệp Linh chúng tôi – ông Từ, về sau ông hãy đi theo ông ấy đi”
Lý Thánh Thủ nhiệt tình bắt tay với Từ Huy Hoàng: “Ông Từ, về sau xin hãy chi bảo nhiều hơn, chi bảo nhiều hơn.”
Từ Huy Hoàng hạnh phúc muốn nổ tung tại chỗ.
Đã từng là thần tượng, thầy giáo khai sáng, hiện nay lại thành cấp dưới của mình…
Từ Huy Hoàng mình có tài đức gi cơ chứ.
Ông lắp ba lắp bắp hỏi nói: “Ông Lý… khách khí rồi, ông thực sự là quá khách khí rồi…”
Từ Nam Huyên đi đến bên cạnh Diệp Huyền Tân, khó có thể tin nhìn Diệp Huyền Tân: “Diệp Huyền Tần, sao anh lại sớm biết Lý Thánh Thủ sẽ đến, còn sớm báo ra ngoài thế “Ông ấy là do anh mời tới?” Từ Nam Huyên đã hỏi ra một câu ở trong lòng đám người.