Chiến Thần Phong Vân

Chương 675: Chương 675




Từ Huy Hoàng lái xe, đưa Lý Khả Diệu rời đi.

Từ Lam Khiết sớm đã rơi lệ đầy mặt, cô thực sự quá kích động.

Lúc đầu cô đã thấy được cuối đường, đi tiếp lên phía trước một bước chính là vực sâu thăm thẳm.

Thật sự không nghĩ đến ông trời trực tiếp vứt cho cô một cái thang lên trời!

Diệp Huyền Tân cười ôm Từ Lam Khiết vào ở trong lòng: “Lam Khiết, khóc cái gì, hôm nay là ngày vui mà”

Lúc này Từ Lam Khiết mới lấy lại tinh thần: “Đúng đúng đúng, hôm nay là ngày vui”

“Các anh chị em, tất cả đều nhanh lên, tiếp tục tổ chức buổi lễ đưa ra thị trường Đám người lập tức vội vàng hẳn lên, xung quanh lại khôi phục vẻ náo nhiệt phồn vinh.

Đám người nổi tiếng giới kinh doanh vốn dĩ được tập đoàn nhà họ Mã cổ động, cũng đều kết bè kết phát đi tới tập đoàn Diệp Linh.

Hiện tại tập đoàn Diệp Linh đã rất được sĩ quan Trấn Huy tán thưởng. Nếu như bọn họ có thể hợp tác cùng tập đoàn Diệp Linh, nhất định có thể lấy được ấn tượng tốt của sĩ quan Trần Huy. Nói không chừng sĩ quan Trần Huy vui vẻ, sẽ không truy cứu bọn họ đi theo tập đoàn nhà họ Mã thì sao.

Tinh anh giới kinh doanh lấy thương hội Tứ Hải dẫn đầu đều bao vây Từ Lam Khiết lại. “Tập đoàn Diệp Linh, là lương tâm của giới kinh doanh Tân

Hải chúng ta, bà chủ Từ, tốt”

“Bà chủ Từ, về sau giới kinh doanh sẽ coi tập đoàn Diệp Linh như Thiên Lôi sai đâu đánh đỏ”

“Cô Từ, ở chỗ tôi có đơn đặt hàng ba nghìn năm trăm tỷ, không biết quý công ty có hứng thú hay không.”

“Cô Từ, ở chỗ tôi có một đơn hàng báy nghìn tỷ, vẫn mong bà chủ Từ có thể nể mặt..”

Từ Lam Khiết biết rõ đạo lý “hòa thuận thì phát tài”, cho nên cô sẽ bỏ qua chuyện cũ, những đơn đặt hàng này cô đều nhận hết.

Hơn nữa tập đoàn Diệp Linh muốn đưa ra thị trường, không thể không có sự ủng hộ của những người này, trở mặt với bọn họ sẽ chỉ giết địch một ngàn tốn hại tám trăm mà thôi.

Cuối cùng Từ Hiên Thắng của nhà họ Từ thành phố Giang vẫn lấy hết dũng khí đi tìm Từ Nam Huyên.

Bây giờ thương hội Tứ Hải rất có sức ảnh hưởng đến toàn bộ giới kinh doanh Tân Hải, thậm chí giới kinh doanh tai tỉnh Hà Sơn đều đã nghiêng về phía tập đoàn Diệp Linh.

Nếu như ông ta không đi theo tập đoàn Diệp Linh thì sẽ bị cô lập, chắc chắn nhà họ Từ thành phố Giang sẽ xong đời. Chỉ là, trước đó ông ta đã tự tay trục xuất Từ Nam Huyên ra khỏi nhà họ Từ, còn ức hiếp tập đoàn Diệp Linh, không biết tập đoàn Diệp Linh có còn chấp nhận bọn họ nữa hay không. Từ Hiện Thắng tỏ vẻ áy náy nói với Từ Nam Huyên: “Haiz, Nam Huyên, trước đó đều là ông nội không biết điều, mới có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.”

“Nam Huyên, trở về đi, nhà họ Từ cần cháu”

Giờ phút này trong lòng Từ Nam Huyên rất kích động. Cô phải chịu uất ức ở nhà họ Từ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gia tộc phải cúi đầu xin lỗi cô.

Cuối cùng đã có thể xả giận.

Chỉ là, lúc không cần thì trục xuất người ta ra bên ngoài, thậm chí còn ép người ta vào chỗ chết, lúc cần lại đến cầu xin trở về.

Trên đời làm gì có chuyện tốt thế này.

Cô lạnh lùng nói: “Không cần đâu ông nội, cháu làm việc ở tập đoàn Diệp Linh rất tốt, không muốn đổi công việc nữa”

“Lại nói cháu trở về làm gi? Ăn không ngồi rồi?” Khuôn mặt già của Từ Hiến Thắng đỏ bừng.

Trước đó là chính miệng ông ta nói, Từ Nam Huyên ăn không ngồi rồi ở nhà họ Từ. Từ Hiên Thắng tiếp tục cầu khẩn: “Haiz, Nam Huyên, chúng ta đều là người một nhà, cháu không thể thấy chết mà không cứu được.”

“Không có cháu, nhà họ Từ chúng ta sẽ xong đời. Dù nói thể nào, nhà họ Từ cũng là nơi sinh ra nuôi lớn cháu mà.”

Từ Nam Huyên liếc nhìn Từ Đức Lương, nói: “Ông nội, bây giờ cháu ở nhà họ Từ một là không có thân phận hai là không có công việc, ông đã giao tất cả nghiệp vụ mà cháu phụ trách cho Trần Hạ Lan rồi, cháu trở về cũng không có ý nghĩa gì cả.” Đương nhiên Từ Hiên Thắng hiểu ý Từ Nam Huyên lườm Từ

Đức Lương, ông ta quay người lại cho Từ Đức Lương một cái bat tai. “Từ Đức Lương, còn không mau quỳ xuống cho chị họ cháu!”

“Chỉ vì ông tin vào lời gièm pha của cháu, mới thuê Trần Hạ

Lan!”

“Cháu là kẻ có tội của gia tộc!”

Bây giờ Từ Đức Lương còn chẳng dám ho he gì, ngoan ngoãn quỳ xuống. Về sau anh ta còn được tiếp tục ăn ngon uống sướng, hay là lưu lạc đầu đường xin cơm, đều nhờ vào tâm trạng của Từ

Nam Huyên cả.

Từ Nam Huyên lạnh lùng nói: “Từ Đức Lương, trước đó cậu còn muốn tự tay giết chết tôi cơ mà, cậu mới dập đầu mà đã muốn tôi tha thứ cho cậu ư? Năm mơ!”

Tim Từ Hiến Thắng đập thình thịch: “Nam Huyên, cháu nói thật sao? Nó… Lúc trước nó thật sự muốn giết cháu, mà không phải cháu vụ oan hãm hại nó?”

Từ Nam Huyện cười một tiếng thê thám: “Ông nội, ở trong lòng ông, cháu là loại người này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.