**********
Hiện tại cô ta đối với Từ Lam Khiết không chỉ đơn giản là hận.
Trong phòng tổng thống của Diệp Huyền Tần, bầu trời vừa hửng sáng, Từ Lam Khiết liền rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho Diệp Huyền Tần và Diệp Niệm Quân.
Trong phòng tổng thống có một phòng bếp chuyên dụng, bên trong có đầy đủ nguyên liệu nấu nướng.
Kết quả vừa dậy, cô liền nhìn thấy Diệp Niệm Quân từ trên giường bò dậy, cả người mơ màng chạy tới ban công ngắm cảnh.
Động tác Diệp Niệm Quân uể oải, hai mắt nhắm chặt, chân vẫn bước đi.
Thắng bé có bị mộng du không vậy? Từ Lam Khiết vội vàng đi tới ngăn Diệp Niệm
Quân lại: “Tiểu Quân Quân, mau tỉnh lại đi.” Bên này xảy ra động tĩnh cũng đánh thức Diệp
Huyền Tần dậy.Diệp Huyền Tần vội vàng đi lên, hỏi: "Lam Khiết, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Lam Khiết nói: “Tiểu Quân vừa rồi mộng du, hai mắt nhắm chặt hướng ban công đi tới.” “May là em nhìn thấy kịp, bằng không có khả năng thằng bé sẽ
Mộng du?
Chỉ đơn giản là mộng du thôi sao?
Diệp Huyền Tần nhíu chặt mày lại. Anh giương mắt nhìn về phía ban công, bên ngoài ban công chính là hồ Long Vương.
Mặc dù Diệp Huyền Tần không dễ nhận ra, nhưng cũng có thể cảm giác được, hồ Long Vương kia mang đậm hơi thở Vận Quốc.
Xem ra, đạo thứ hai của Vận Quốc đã tương đối rõ ràng.
Diệp Huyền Tần vội vàng giải thích với Từ Lam Khiết: “Tiểu Quân chắc không phải là bị mộng du đầu, mà là cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của Vận Quốc “Là Vận Quốc hấp dẫn thằng bé nên theo bản năng thắng mới tới gần.
Diệp Niệm Quân chậm rãi mở mắt.
Từ Lam Nhi gấp không chờ nổi nói: “Tiểu Quân, vừa rồi cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Niệm Quân vẫn còn buồn ngủ, mơ hồ không rõ nói: “Vừa rồi con cảm thấy bên kia, bên kia có một cỗ lực thần bí thu hút con.”“Con muốn tỉnh dậy nhưng không thể, cơ thể không nghe theo khống chế của con mà hương bên kia đi tới.”
Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần, không còn nghi ngờ gì nữa, những gì anh đoán là đúng, Diệp Niệm Quân là bị Vận Quốc thu hút.
Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, chúng ta ăn sáng nhanh một chút. “Ăn sáng xong, chúng ta mang Tiểu Quân đi tắm gội một chút Vận Quốc, đối với thằng bé có chỗ lợi.”
Đúng vậy.
Một nhà ba người tận hưởng bữa sáng sau khi thức dậy một cách thoải mái.
Dùng xong bữa sáng, ba người vội vàng đi tới hồi Long Vương.
Xui xẻo chính là, vừa xuống tới lầu một, bọn họ liền đụng phải Ninh Vân Huyền.
Ninh Vân Huyền vừa mới từ phòng mình bước ra, cả người vẫn còn buồn ngủ, tóc rối tung, bước đi khập khiễng, trên cổ, trên mặt còn có chút dấu vết bầm tím.
Không hề nghi ngờ, đây chính là kiệt tác của Đỗ Văn Xương.
Từ Lam Khiết chủ động chào hỏi cô ta: “Vân Huyên, dậy sớm như vậy sao?”
Ninh Vân Huyền trừng mắt nhìn Từ Lam Khiết, trong mắt chứa đầy sát khí.
Cô ta không đáp lời của Từ Lam khiết mà xoay người tránh đi.Lúc này đây, Ninh Vân Huyền thật sự hận chết Từ Lam Khiết.
Cô ta đem hết thảy những gì mình phải chịu đổ hết lên người Từ Lam Khiết.
Trong lòng cô ta đã hạ quyết tâm phải giết chết Từ Lam Khiết, nếu một ngày Từ Lam Khiết chưa chết, vậy vĩnh viễn sẽ không có khả năng Đỗ Văn Xương chú ý tới mình.
Từ Lam Khiết có chút khó hiểu: "Vân Huyền làm sao vậy chứ?"
Diệp Huyền Tần vỗ bả vai Từ Lam Khiết nói: “Lam Khiết, sau này cố gắng cách xa người này một chút.” “Vì sao chứ?” Từ Lam Khiết không hiểu nổi.
Chuyện tối hôm qua cô hoàn toàn không biết gì hết.
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Mới vừa rồi, ánh mắt của cô ta chứa đầy sát khí.” “Cô ta có khả năng sẽ tìm em ra tay.” Không thể có chuyện đó được!
Từ Lam Khiết kinh ngạc che miệng mình lại: “Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy, cho dù là có xảy ra mâu thuẫn, cũng không đến mức sát hại lẫn nhau.”
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười sờ sờ mái tóc dài của Từ Lam Khiết: "Cô gái, em quá ngây thơ rồi.” “Nhưng mà không sao. Có tôi ở đây, sẽ không để nguwoif nào làm hại em. đỗ văn xương từ phòng Ninh Vân Huyền bước ra