Chuyện này liên quan đến mối thù sống chết của đội đột kích Báo Biển, ông Sở đương nhiên để ý.
Ông núp trong bóng tối không ăn không uống cũng không nhúc nhích trọn một ngày một đêm.
Cho tới chạng vạng ngày thứ hai, Hòa Văn Trình cuối cùng cũng lộ ra một chút dấu vết.
Ông khẩn cấp báo cáo việc này cho Diệp Huyền Tân.
“Thần Soái, trong phòng làm việc của Hòa Văn Trình có một ám cách.”
“Hòa Văn Trình vừa mới tiến vào bên trong ám cách.”
“Nấu tôi không có đoán sai thì phía sau ám cách kia chắc là phân xưởng chế tạo vũ khí tư nhân của anh ta.”
Diệp Huyền Tân: “Tốt, tiếp tục theo dõi.”
“Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chờ anh ta chế tạo ra lô đạn băng hợp kim titan đầu tiên, chúng ta lại ra tay”
“Như vậy mới có thể lấy được cả người và tang vật, miễn cho anh ta giải vây cho mình”
Đã rõ!
Ông Sở tiếp tục theo dõi Lại kiên trì chờ đợi ba ngày ba đêm.
Đã nhiều ngày, vào mỗi đêm, Hòa Văn Trình đều sẽ tiến vào trong phòng ám cách trong phòng làm việc, cả đêm không ra.
Diệp Huyền Tân đoán chừng sau khi lô đạn bằng hợp kim titan đầu tiên chế tạo xong thì liền quyết định động thủ.
Trời tối người yê Diệp Huyền Tân và ông Sở lén lén lút lút tiến vào bên trong phòng làm việc của Hòa Văn Trình.
Trong phòng làm việc trống không không có một ai.
Hòa Văn Trình đã sớm đi vào ám cách bên trong phòng.
Diệp Huyền Tân cho ông Sở một ánh mắt, ông Sở lập tức hiểu ý.
Ông đi tới trước mặt giá sách, dựa theo trình tự rút đi mấy cuốn sách.
Giá sách, bao gồm bức tường phía sau giá sách bắt đầu chậm rãi xê dịch, cuối cùng cũng lộ ra thông đạo phía sau.
Rút đi mấy cuốn sách là mật mã của ám cách, ông Sở đã sớm núp trong bóng tối nhớ kỹ mật mã.
Thông đạo nghiêng xuống phía dưới, sâu không thấy đáy.
Diệp Huyền Tân mang theo ông Sở chui vào.
Đi xuống dưới rồi khoảng mười thước đã tới cuối.
Dưới đáy, là một cánh cửa sắt lớn vừa dày vừa nặng.
Phía sau cửa sắt lớn chắc là chỗ chế tạo.
vũ khí Diệp Huyền Tân ra dấu tay cho ông Sở.
Ông Sở lập tức hiểu ý tránh ra.
Phía sau cửa sắt lớn hẳn là cất giữ không ít vũ khí nóng.
Nếu đối phương lợi dụng vũ khí nóng công kích, ông Sở căn bản không tránh được.
Diệp Huyền Tân đá một phát vào cửa sắt lớn.
Phanh!
Tiếng đạp cửa điếc tai nhức óc như sấm ầm vang, Cửa sắt lớn bị Diệp Huyền Tân mạnh mẽ đá vang Ông Sở ngược lại hít vào một hơi lạnh.
Cường giả cấp Vương rốt cuộc là mạnh tới mức nào!
Cánh cửa sắt lớn này cần dùng máy móc mới có thể mở ra, Nhưng một cú đá của Thần Soái đã đá văng rồi.
Ngoài dự liệu của bọn họ chính là phía sau cửa sắt lớn rất yên tĩnh, cũng không phóng vũ khí nóng.
Không gian phía sau cửa sắt lớn khoảng chừng hai trăm thước vuông, chất đầy các loại vũ khí nóng cùng với dụng cụ cần cho chế tạo vũ khí.
Thậm chí còn có một đài thí nghiệm, chuyên môn nghiên cứu thuốc nổ hóa học.
Vũ khí nơi này cũng là công nghệ mới nhất và tiên tiến nhất của Đại Hạ, đủ để võ trang cho một đại đội lớn mạnh.
Bên cạnh một đài thí nghiệm đối diện cửa, Hòa Văn Trình đang giơ một khẩu AK-47 nhằm vào Diệp Huyền Tân Anh ta không chút hoang mang, vẻ mặt trấn định không chút sợ hãi.
Diệp Huyền Tân chẳng qua chỉ là một Thần Soái bị tổn thương căn cơ mà thôi.
Anh còn có thể đối đầu với vũ khí nóng hay sao?
Dù cho lúc anh ở thời kì hoàng kim cũng chưa không có khả năng như thế!
Hòa Văn Trình thở dài: “Thần Soái, rất xin “Lúc đầu tôi rất tôn kính ngài, không.
muốn là địch với ngà “Có điều, nếu ngài đã phát hiện nơi đây, hai người chúng ta chỉ một người có thể Ánh mắt Diệp Huyền Tân lúc này mới nhìn về phía Hòa Văn Trình.
“Được, nếu đã như vậy, cậu liền đi chết đi”
Hòa Văn Trình chua xót cười: “Thần Soái, ngài còn không nhận rõ hiện thực sao?”
“Hiện tại là tính mạng của ngài năm trong tay của tôi.”
“Nếu như tôi muốn, lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của ngài”
Diệp Huyền Tân khinh miệt cười nhạt: “Vậy sao?”
“Vậy tôi còn muốn xin chỉ bảo đấy”