**********
“Mày là cái đếch gì mà dám đến phòng cứu hỏa diễu võ dương oai làm loạn hả?”
“Mày cút ngay nếu không bố mày gọi cảnh sát đấy.”
Sát Lang khinh bỉ nói: “Gọi cảnh sát? Làm đàn ông con trai có tí chuyện mà cũng phải gọi cảnh sát đến giải quyết sao?”
Đội cứu hỏa nghe vậy lập tức cười chế nhạo: “Ha ha, vậy thì mày nói cho bọn tao biết đàn ông con trai nên dùng cách gì để giải quyết vấn đề hử?"
Sát Lang siết chặt nắm đấm: “Lắm mồm vừa thôi, đương nhiên là dùng món này rồi.”
Ái chà chà!
Ha ha!
Đội cứu hỏa cười rống lên: “Thằng ranh con này, mày chắc chứ? Mày không sợ bọn tao đánh cho mày nhừ tử sao?”
Sát Lang nói: “Tất nhiên là tao sợ rồi, tao biết tạo không đánh lại bọn mày, cho nên nếu không thì bọn mày gọi cảnh sát đi.”
Ông Sở bĩu môi, cái thằng nhóc Sát Lang này lại bắt đầu giở chiêu nai tơ rồi. Ha ha ha!
Cả đám lính cứu hỏa cười vang: “Định mệnh, ban nãy bọn tao còn tưởng mày là anh hùng gì đấy chứ, hóa ra chỉ là thằng gan thỏ để thôi.”
“Bây giờ mày có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.”
“Hôm nay tao sẽ cho chúng mày nếm thử sức mạnh nắm đấm của bọn tao. Các anh em, lên!” Hơn chục tên lính cứu hỏa thân hình vạm vỡ hùng hổ lao về phía Sát Lang.
Vẻ mặt Sát Lang khiếp sợ: “Các người ức hiếp tôi, các người đông như vậy, cho dù thắng cũng không vẻ vang."
Đám lính cứu hỏa: “Bố mày thèm vào so đo thắng thua với mày, hôm nay bọn tao sẽ giết chết mày luôn”
Sát Lang nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh ơi, anh cũng thấy rồi đấy, bọn họ khinh người quá đáng."
“Em xin phép ra tay nhé.
Diệp Huyền Tần: “Tội của bọn họ chưa đáng phải chết.”
Được rồi!
Sát Lang hiểu được ẩn ý trong lời nói của Diệp Huyền Tần, đó là chỉ cần đánh chết bọn họ là được.
Vô liêm sỉ quá mà!
Đám lính cứu hỏa kia đã rất tức giận, Diệp Huyền Tần đây là đang phản xử bọn họ sao.
Bố mày cần đến lượt mày phán xử chắc.
Đội trưởng đội cứu hỏa mắng: “Giết cái thằng này trước, sau đó giết ông chủ của nó.”
Được!
Đám đông tràn về phía Sát Lang. Sát Lang lập tức dùng hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất.
“Đừng... đừng mà tôi chỉ có một thân một mình, các người không thể đánh hội đồng tôi như thế..."
“Tao bế mày về gặp mẹ mày nhé.” Tên lính cứu hỏa hét ầm lên, giảng một nắm đấm xuống.
Tuy nhiên, cú đấm của họ còn chưa kịp chạm vào Sát Lang thì đã lần lượt văng ra ngoài.
Tiếng bịch bịch liên tiếp vang lên.
Mà nhìn Sát Lang vẫn ngồi xổm tại hỗ chắp tay ôm đầu, vẻ mặt đầy mặt sợ hãi: “Không, đừng..."
Đám lính cứu hỏa văng xuống đất đều chết lặng.
Cái méo gì vậy, tình hình này là thế nào? Vật thể lạ nào vừa đánh bật bọn họ ra ngoài vậy?
Đó có phải là người đàn ông cường tráng kia không?
Đúng là tấu hài xuyên lục địa, người đàn ông cường tráng đang ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu kia sao.
Vả lại, cho dù hắn ta có mạnh cỡ nào thì cũng không thể cùng lúc đánh bật một đám lính cứu hỏa như vậy, tốc độ cũng cực kỳ nhanh gọn nữa chứ.
Đám lính cứu hỏa trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoang mang.
Tiếp theo nên làm gì đây?
Đúng lúc quan trọng, tên đội trưởng kia rống: “Đánh chết nó cho tao. Định mệnh chứ to gan thật đấy.”
Sau đó, đội trưởng lao lên trước, các thành viên khác theo sau.
Sát Lang càng kêu to hơn: “Khinh người quá đáng, ức hiếp người yếu đuối, làm sao các anh dám đánh hội đồng tôi.”
“Có ai không, cứu với, cứu tôi với..."
Bịch bịch bịch!
Sau khi đám lính cứu hỏa đến gần Sát Lang, bọn họ lại bị văng ra ngoài. Họ lại Sát Lang lần nữa, anh vẫn giữ tư thế ôm đầu, tự bảo vệ mình.
Đám lính cứu hỏa lúc này cảm thấy chán hẳn.
Cái quần què gì đang xảy ra vậy? Chưa kịp đấm nó mà đã bị đạp văng ra hai lần rồi.
Vấn đề là họ cũng không biết ai đá đạp văng bọn họ ra ngoài. Khinh người quá đáng, các người ức hiếp người quá đáng.
Đội trưởng nổi giận hét lên: “Lý Duy Tấn, đm mày đứng đây quan sát xem ai dám đánh úp chúng tạo”
Tên đội trưởng đó nghĩ rằng có ai đó đang nấp trong bóng tối dùng vũ khí bí mật tấn công bọn họ.
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được hết thảy tình huống quái quỷ này.
Rõ!
Một người lính cứu hỏa nhanh chóng đồng ý.