Chiến Thần Phong Vân

Chương 1614: Chương 1614: Đạo đức tốt khiến người ta bội phục






**********

Diệp Huyền Tần cười dữ tợn: “Bốn môn phiệt lớn lánh đời tự tiện xuất thể, bao vây thủ đô, đây chính là tội nặng!"

“Các người mau mau nhận tội đền tội đi, tôi sẽ cho các người toàn thấy. “Nếu không, băm thấy thành nghìn mảnh.

Bốn vị lão tổ càng thất vọng hơn: “Được thôi, anh bạn nhỏ đạo đức tốt, khiến người ta bội phục. Vậy chúng tôi sẽ cho cậu toại nguyện."

“Giết!"

Bốn vị lão tổ đột nhiên tăng khí kình hải dương

lên.

Diệp Huyền Tân cũng lập tức thêm vào càng nhiều khí kình và khí kình hải dương hơn.

Có điều, khí kình hải dương của Diệp Huyền Tần còn chưa khuếch đại đã bị khí kình hải dương của bốn vị lão tổ cần nuốt mất một phần.

Phụt

Phản phệ ác liệt khiến Diệp Huyền Tần phun ra một ngụm máu.

"Anh!"

Đám người Độc Lang lo lắng gọi một tiếng. Diệp Huyền Tần vội liếc mắt trừng bọn họ một

cái: “Không được qua đây, bảo vệ Quốc Phủ. Mấy người họ chỉ có thể lo lắng suông.

Bốn vị lão tổ liên tục tăng lượng khí kình hải dương, dù Diệp Huyền Tần ở nỗ lực duy trì lượng khí kinh hải dương của mình, song hai tay khó địch bốn chân, khí kình hải dương của Diệp Huyền Tần bị cắn nuốt từng chút một.

Bản thân Diệp Huyền Tần cũng bị phản phê đến thất khiếu chảy máu.

Suốt cuộc đời này, anh chưa bao giờ chật vật

đến vậy.

Lão tổ nhà họ Chung tiếp tục thể hiện lòng yêu người tài: "Aiz, các bạn già à, tôi thật sự không nỡ vùi dập một đóa hoa như vậy."

“Chi bằng để cho cậu ta cơ hội cuối cùng. Bốn lão tổ: “Đồng ý.”

Lão tổ nhà họ Chung nói: “Anh bạn nhỏ, thỏa hiệp đi, nếu không, cậu chắc chắn sẽ phải chết!” Diệp Huyền Tẫn cười gian nan: “Chưa chắc đã

vậy. “Bốn vị, biết sao không, vì để ứng phó với trường hợp này, từ trăm năm trước Đại Hạ đã có bố trí."

Lão tổ nhà họ Chung: “Trước thực lực lớn mạnh, bất kỳ bố trí nào cũng không làm nên chuyện gì."

Diệp Huyền Tân: "Không chắc."

Anh nhìn về phía đám người Độc Lang: “Bảo vệ Quốc Phủ cho tốt."

Đám người Độc Lang dường như biết Diệp Huyền Tần chuẩn bị làm cái gì, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng.

“Anh! Đừng! Chuyện còn chưa tới bước đó!"

Diệp Huyền Tần tức giận mắng: “Đây là mệnh lệnh, bảo vệ Quốc Phủ cho tốt!”

Hai chữ “Mệnh lệnh” lập tức đóng đinh bọn họ, cả đảm không nói một lời, tay cầm tay, đột nhiên phóng ra khí kình mạnh mẽ.

Khí kinh mãnh liệt hợp thành một lá chắn khí kình, vững vàng bảo vệ Quốc Phủ.

Diệp Huyền Tẫn cười dữ tợn, dậm dậm chân: “Các vị, biết dưới đây là đâu không?"

Bốn vị lão tổ nghi ngờ nói: “Là đâu?"

Diệp Huyền Tần: “Địa ngục.

“Địa ngục của các người!

Bốn vị lão tổ nghe lời thề son sắt của Diệp

Huyền Tần, lập tức cũng căng thẳng hơn: “Cậu... Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Diệp Huyền Tần: “Đương nhiên là đưa các người xuống địa ngục!”

“Đi chết đi!”

Vừa dứt lời, Diệp Huyền Tần đột nhiên vỗ mạnh lên ngực, phun máu.

Cậu ta... lại lần nữa tự phế bỏ căn cơ

Căn cơ bị phế bỏ, khí kình hải dương cũng biến mất trong nháy mắt.

Khí kình hải dương của bốn vị lão tổ không bị khí kinh hải dương của Diệp Huyền Tần ngăn cản, lập tức lấy Diệp Huyền Tần làm trung tâm, đánh sâu vào, mãnh liệt va chạm.

Am!

Một tiếng vang lớn.

Diệp Huyền Tần tự bạo căn cơ, nghênh đón trực diện khí kình hải dương của bốn vị lão tổ, uy lực của nó không khác nào hàng chục tấn thuốc nổ đồng thời oanh tạc.

Không gian bị xé rách vặn vẹo, mặt đất sụp đổ, vỡ ra hố sâu mấy chục mét.

Dưới hố sâu lại là vực sâu vạn trượng, sâu không lường được, không nhìn thấy điểm cuối. Nổ mạnh ác liệt, sớm đã nổ cho Diệp Huyền

Tần và bốn vị lão tổ choáng váng, não bộ trống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.